Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1505

Khổng Văn cho rằng Lục Châu là cấp bậc chân nhân. Phàm là có chân nhân dẫn đường, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể thong dong rời đi.
Chẳng hạn như Tần Nhân Việt có thể mang bốn mươi chín kiếm khách an toàn rời đi. Diệp Chính vốn cũng có cơ hội, đáng tiếc hắn lại đắc tội với Lục Châu và thú hoàng Lục Ngô.
Lục Châu gật đầu nói: “Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó chúng ta xuất phát.”
Đám người khom người tuân mệnh.
Lục Châu nhìn về phía Lục Ngô: “Ngươi rất hận Diệp Chính?”
Lục Ngô gầm gừ: “Nếu không phải hắn trốn thật nhanh thì bản hoàng đã bẻ xương lột da hắn…”
Nói xong Lục Ngô quay đầu rời đi.
Đoan Mộc Sinh lúng túng khom người hành lễ với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi sẽ dạy bảo nó đàng hoàng.”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh dò xét rồi nói: “Xem ra ngươi đã tiến bộ không ít.”
Được sư phụ khích lệ, trong lòng Đoan Mộc Sinh vui như hoa nở, cười đáp: “Đều nhờ sư phụ chỉ điểm.”
Lục Ngô hỏi chấm? Chấm hỏi?
“Tiếp tục cố gắng. Mặt khác, vi sư đã truyền thương thuật Phá Trận Tử cho Lục Ngô để hắn dạy ngươi, đừng lơi lỏng tập luyện.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lục Ngô hỏi chấm? Chấm hỏi?
Nói xong, Lục Châu trở về cổ thụ.
Đoan Mộc Sinh nhảy lên người Lục Ngô hỏi: “Sư phụ ta dạy ngươi thương thuật Phá Trận Tử?”
Lục Ngô lầm bầm nói: “Về sau nói cho ngươi nghe.”
Tại động thiên phúc địa Nhạn Nam Thiên.
Trong thùng thuốc nồng đậm sương khói mờ mịt, Diệp Chính mở mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
“Chúc mừng Diệp chân nhân trở lại vị trí chân nhân.” Một đệ tử khom người nói.
Diệp Chính lấy ra Tinh Bàn, mười tám Mệnh Cách theo thứ tự sáng lên. Đáng tiếc là độ sáng chưa đủ.
“Trưởng lão nói tuy ngài đã trở lại tu vi chân nhân nhưng nguyên khí phong bạo xuất hiện khiến ngài hao tổn không ít tu vi, phải tu luyện một thời gian mới chân chính trở lại thời kỳ đỉnh phong.”
Diệp Chính trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói: “Ta đã biết.”
“Trưởng lão còn nói, phía sau núi có ba con thú vương.”
“Ừm.” Sắc mặt Diệp Chính không thay đổi, khẽ gật đầu, “Còn nói gì nữa không?”
“Trưởng lão nói chỉ có ngài mới có thể báo thù cho Tam Thập Lục Thiên Cương, mong ngài sớm ngày khôi phục tu vi.”
Diệp Chính thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba mươi sáu nho sinh chìm trong ngọn lửa.
“Bốn vị trưởng lão đâu?” Diệp Chính hỏi.
“Bốn bị trưởng lão đã đến bí ẩn chi địa, nói là muốn thu hồi Trấn Thọ Thung. Chỉ có Trấn Thọ Thung mới có thể giúp ngài hồi phục nhanh chóng.”
Diệp Chính nghe vậy, không biết nên nói cái gì.
Nhạn Nam Thiên gần như đặt toàn bộ hy vọng lên người hắn, mà hắn lại cô phụ kỳ vọng của tất cả mọi người.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Lục Châu thành công khai mười Mệnh Cách, sử dụng lực lượng Thiên Tướng quan sát các đồ đệ ở hồng liên và kim liên. Ngoại trừ hoàn cảnh ác liệt ra thì chưa có gì bất thường.
Hắn chú ý thấy Tư Vô Nhai chuẩn bị đột phá thập diệp, Giang Ái Kiếm lại rời khỏi Bồng Lai đảo đến Thiên Vũ Viện, còn mang theo một đống kiếm, không biết xấu hổ nhờ Vương Đại Chuỳ chế tạo cho.
Sáng sớm hai ngày sau, đoàn người Ma Thiên Các tập hợp.
“Xuất phát.”
Đám người nhảy lên lưng Lục Ngô. Ngay cả Bạch Trạch cũng được hưởng thụ cảm giác được chở là như thế nào.
“Lục Ngô, lần này vất vả ngươi rồi.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đứng ở phía trước, nói với nó.
Bốn huynh đệ Khổng Văn hưng phấn vô cùng, đời này bọn hắn chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình được cưỡi trên lưng thú hoàng.
Lục Ngô cao ngạo nói: “Ngồi cho vững.”
Oanh!
Bốn vó đạp đất, nó nhảy vào trong hắc vụ mênh mông. Lục Ngô cố ý khoe khoang thực lực, sử dụng tốc độ kinh khủng để phóng đi, mỗi bước hơn ngàn trượng.
Vốn phải cần mười ngày nửa tháng mới tới nơi, nhưng với tốc độ của Lục Ngô, chỉ cần hai, ba ngày là đủ.
Lục Châu lại tiếp tục sử dụng Thẻ Dịch Dung và Thẻ Ẩn Tàng.
Trên đường đi, đám người nhìn thấy rất nhiều đoàn hung thú di chuyển đại quy mô, lít nha lít nhít kéo về hướng đông.
“Thật lâu rồi chưa thấy lại cảnh tượng này.” Khổng Văn tán thán nói.
“Việc di chuyển có thể giải quyết tình trạng mất cân bằng thật sao?” Lục Ly hỏi.
“Không rõ nữa.” Khổng Văn thở dài đáp, “Chân nhân còn không giải quyết được vấn đề này, chỉ sợ chúng nó làm thế cũng không ích gì.”
“Nhưng nếu chúng không di chuyển thì sẽ thế nào đây?”
Vấn đề này khiến mọi người trầm mặc.
“Tu hành giới có rất nhiều nan đề, việc mất cân bằng chưa phải là vấn đề khó khăn nhất. Một khi hỗn loạn đến cực hạn, thiên địa sẽ khôi phục bình tĩnh. So với việc này, thiên địa ràng buộc mới là điều khó xử lý nhất.” Khổng Văn cười nói.
Đám người gật đầu đồng tình.
Ba ngày sau, đoàn người đã đến rất gần Trấn Thọ Khư.
“Đoạn đường này thật thuận lợi, không gặp phải nhân loại, cũng chẳng thấy thú hoàng cường đại nào.”
“Lục Ngô vốn chính là thú hoàng, có sợ cũng là người khác sợ nó. Hơn nữa bí ẩn chi địa lớn như vậy, muốn gặp nhân loại cũng không dễ dàng.”
Đúng lúc này, Lục Ngô bỗng nói: “Phía trước chính là Trấn Thọ Khư.”
Lục Ngô đáp xuống, không tạo thành chút âm thanh nào, tựa như con mèo lớn uyển chuyển.
Đoan Mộc Sinh nói: “Nếu mỗi lần di chuyển ngươi đều êm ái như thế này thì tốt biết mấy.”
Lục Ngô nghẹn họng.
Minh Thế Nhân cười nói: “Tam sư huynh, nhân loại và hung thú không giống nhau. Chẳng hạn như cẩu tử, nó đi tới đâu cũng thích đào hố, cứ như sợ người khác không biết nó đến. Đây là một kiểu đánh dấu lãnh địa công khai của hung thú.”
“Vậy sao lần này…”
Đoan Mộc Sinh gãi đầu hỏi.
“Nơi này là Trấn Thọ Khư, thiên tài địa bảo rất nhiều, khả năng có thú hoàng ẩn nấp.” Khổng Văn giải thích.
Đoàn người ngẩng đầu nhìn về phía màn sương mù dày đặc trước mặt, như thể có một con đường ngăn cách Trấn Thọ Khư với bí ẩn chi địa.
“A !”
Trong Trấn Thọ Khư bỗng truyền ra tiếng hét thảm.
Từ trong sương mù, một đạo thân ảnh cấp tốc bay vọt ra, rơi bịch xuống đất. Thân ảnh kẻ đó toàn là máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên, hốt hoảng nói:
“Đừng đi vào, đừng đi vào… chạy mau!”
Lục Châu cau mày nói: “Cớ gì ngươi lại sợ hãi như vậy?”
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, gian nan bò dậy, lắp bắp nói: “Quái vật… quái vật chưa bao giờ thấy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận