Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 438

Thẩm Lương Thọ nhìn Lục Châu sắc mặt ung dung đứng bên cửa ra vào, khẽ nói:
“Lão tiên sinh, đoạn sinh ý của người khác chẳng khác nào thù giết cha. Không bằng hai ta ngồi xuống, từ từ nói chuyện?”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Phạm Thiên Lăng đỏ rực trong tay Tiểu Diên Nhi.
Nhưng mà…
Lục Châu lại vuốt râu nói: “Lão phu cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Ngữ khí Lục Châu trầm xuống:
“Một, tự phế tu vi.
Hai, thành thật trả lời các câu hỏi của lão phu.
Ba, một ngày lão phu còn ở Lương Châu Thành thì ngày đó các ngươi vẫn phải nghe lệnh lão phu.”
Khi còn đang lĩnh hội Thiên thư, Lục Châu đã nghĩ ra hình phạt dành cho Thẩm Lương Thọ.
Thẩm Lương Thọ là người đứng đầu Bạch Bảng, mặc kệ hắn làm ra sự tình tốt hay xấu gì cũng chẳng liên quan đến mình. Nhưng đụng phải Lục Châu thì không thể tha thứ. Ba yêu cầu này xem như là trừng phạt hợp lý.
Nhưng khi nghe thấy ba điều này, đám người Thẩm Lương Thọ lập tức cau mày.
Các tu hành giả trong trang viên đưa mắt nhìn nhau. Đối mặt với Thẩm lão gia còn dám đưa ra yêu cầu này, lão già dựa vào đâu?
Chu quản sự thầm hô không ổn, len lén lui về sau hai bước. Hắn vốn đã bị trọng thương, nếu hai bên thật sự đánh nhau thì hắn chắc chắn bị thua thiệt.
Thẩm Lương Thọ không những không tức giận mà còn vỗ tay cười: “Lão tiên sinh, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”
“Lão phu từ trước đến nay không nói đùa.” Lục Châu nghiêm túc đáp.
Thẩm Lương Thọ nhíu mày: “Trên đời này người có thể khiến Thẩm mỗ thần phục chẳng có mấy ai. Cả đời này Thẩm mỗ chỉ phục hai người.”
“Ồ?”
“Người thứ nhất chính là đương kim bệ hạ Vĩnh Thanh.” Nói đến đây, hắn chắp hai tay lại, trên mặt tràn đầy sùng bái: “Người thứ hai chính là tổ sư gia Ma Thiên Các, đó chính là người Thẩm mỗ vô cùng kính ngưỡng.”
- Chú thích, hoàng đế Đại Viêm tên là Lưu Thương, hiệu là Vĩnh Thanh. Khi Lục Châu nói chuyện chỉ gọi hắn là Lưu Thương. Hết chú thích.
Chu quản sự quả thật không hề nói dối. Tên Thẩm Lương Thọ này thật sự coi lão phu là thần tượng.
Kẻ đứng đầu Bạch Bảng lại thần tượng người đứng đầu Hắc Bảng, đúng là châm chọc mà.
Tiểu Diên Nhi phì cười ha hả: “Vậy thì ngươi mau quỳ xuống bái lạy sư phụ ta đi chứ!”
Lời nàng nói rất chân thành, rất thực lòng.
Nhưng lọt vào tai Thẩm Lương Thọ lại chẳng khác gì lời khiêu khích.
“Phong Bình.” Thẩm Lương Thọ phất tay.
Ánh mắt Phong Bình lăng sòng sọc, thân hình khẽ động, chỉ để lại một đạo tàn ảnh.
Đạo ẩn, lại thêm Hạo Nhiên Thiên Cương? Đám người không chớp mắt nhìn Phong Bình xuất chiêu.
Tiểu Diên Nhi vừa định động thủ đã thấy sư phụ giơ tay ngăn lại. Sư phụ muốn ra tay? Vậy thì ổn rồi…
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một đạo quang hoa, cánh tay khẽ vẩy về phía trước.
Đây không phải thẻ Một Kích Chí Mạng, mà là Lôi Cương!
Một đạo sấm sét bắn về phía đối diện.
“Khí tức Thần Đình cảnh?” Phong Bình không coi ra gì, chỉ chăm chăm lao về phía Lục Châu.
Ngay khi hắn sắp đụng phải Lục Châu, đạo sấm sét đột nhiên bắn mạnh vào ngực hắn.
Ầm!
Cái gì mà Đạo ẩn, cái gì mà Hạo Nhiên Thiên Cương đều chưa kịp thi triển đã bị đánh bay ra ngoài.
Đầu óc Phong Bình trống rỗng, khi hắn ngửa mặt lên trời bay ngược, hắn nhìn thấy trên bầu trời giáng xuống một đạo lôi điện.
Phong Bình hét lên thất thanh: “Lôi Cương?”
Oành!
Đạo Lôi Cương bổ xuống đầu Phong Bình. Phốc, hắn ngẩng mặt phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân rơi xuống đất.
Đan điền khí hải tựa như vừa bị người ta hung hăng đánh vào một chuỳ, không còn chút sức lực phản kháng.
Xác suất một kích tất sát của thẻ Lôi Cương rất thấp. chỉ có 1%, nhưng xác suất trọng thương 30% lại bị phát động.
Cả sân viện lặng ngắt như tờ, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Hai chân Chu quản sự mềm nhũn ngã lăn ra đất, mặt xám như tro tàn.
Đây là Thần Đình cảnh?
Mẹ nó đây mà là Thần Đình cảnh?
Thần Đình cảnh có thể đánh một chiêu làm trọng thương cao thủ Nguyên Thần cảnh tứ diệp? Lừa quỷ đi!
Người chấn kinh không chỉ có Chu quản sự mà còn có Thẩm Lương Thọ.
Tu vi Thẩm Lương Thọ chỉ cao hơn Phong Bình một diệp mà thôi, miễn cưỡng tiến vào ngưỡng cửa đại tu hành giả ngũ diệp.
Nhưng đối mặt với một chiêu Lôi Cương vừa đánh bại Phong Bình, lòng tin của hắn đã kịch liệt dao động.
Việc đến nước này, Thẩm Lương Thọ đâm lao đành phải theo lao. Hắn vung tay lên.
Đám tu hành giả lăng không lơ lửng vây lấy Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.
“Hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi.” Lục Châu lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Ngươi đúng là đồ ngu! Đã sùng bái sư phụ ta như vậy sao còn không mau quỳ xuống xin người tha thứ?”
Hả?
Thẩm Lương Thọ nở nụ cười lạnh. “Tiểu nha đầu, Thẩm mỗ có thể ngồi trên vị trí đệ nhất Bạch Bảng, sao có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy? Bắt lấy bọn họ!”
Hắn vừa ra lệnh, đám tu hành giả xung quanh đã vây kín lại.
Thẩm Lương Thọ đương nhiên không tin. Trong thư phòng hắn có một bức hoạ chân dung Cơ Thiên Đạo, ngày ngày hắn đều chiêm ngưỡng.
Người trước mặt trông khác xa!
Chuyện này cũng không thể trách Lục Châu. Dù sao Cơ Thiên Đạo không phải là người chải chuốt, lại lớn tuổi, đầu tóc rối bù, tính tình nóng nảy.
Nay Lục Châu lại trông có vẻ tiên phong đạo cốt, nhã nhặn lịch sự, so sánh với Cơ Thiên Đạo thì khác biệt quá lớn.
Khi đám tu hành giả đồng thời xông lên, Thẩm Lương Thọ lập tức khống chế phi liễn bay đi.
“Bệ Ngạn.”
Ngao !
Bệ Ngạn không biết chui ra từ xó xỉnh nào, gầm lên một tiếng rồi băng băng chạy tới, nhào về phía đám tu hành giả.
Đám tu hành giả sợ hãi không thôi, đội hình lập tức tán loạn chia thành năm bè bảy mảng.
Có Bệ Ngạn đối phó với đám tu hành giả cấp thấp này, mọi chuyện không thành vấn đề.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch 10 điểm công đức.].
Lục Châu không thèm để ý chút điểm công đức này mà ngẩng đầu nhìn về phía chiếc phi liễn nhỏ bé vừa bay vào không trung.
Thẩm Lương Thọ nói: “Món nợ này ta ghi nhớ… sau này còn gặp lại!”
Có phi liễn, hắn tự tin mình có thể trốn được.
Lục Châu vẫn thản nhiên như không, tay trái giơ lên, tay phải kéo căng dây cung vô hình, ngưng khí thành cương. Một mũi tên cương khí màu xanh lam hiện ra.
Trong não hải Lục Châu dần hiện lên một tiễn Lưu Tinh Cản Nguyệt ngày đó hắn dùng để xạ kích toạ kỵ Ba Vu. Lực lượng phi phàm bao bọc lấy tiễn cương.
Vù!
Tiễn cương rời dây cung, tựa như tia pháo hoa sáng rực rỡ bắn lên bầu trời tăm tối, kéo theo chiếc đuôi màu xanh lam thật dài.
Thẩm Lương Thọ cảm giác được sau lưng truyền tới một âm thanh quỷ dị, bèn quay đầu nhìn lại.
“Đó là cái gì?”
“Tiễn cương?”
Hắn lập tức gọi ra pháp thân! Cương khí hộ thể bao bọc toàn thân hắn.
Phốc !
Tiễn cương bắn xuyên qua pháp thân như đâm vào đậu hũ, đồng thời xuyên thủng đan điền khí hải Thẩm Lương Thọ.
Soạt soạt! Phi liễn vỡ vụn.
Thẩm Lương Thọ từ trên không trung rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận