Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 730

Ba Tư Nhĩ không dám tin thốt lên: “Ngươi thật sự đã trùng tu đến bát diệp.”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc nói: “Cần gì phải kinh ngạc như vậy? Còn chuyện gì bình thường hơn việc ta trở lại tu vi bát diệp đâu chứ?”
Lần đầu giao thủ đã chết tám người. Ba Tư Nhĩ thật sự không thể tiếp nhận nổi. “Ngươi cho rằng mình có tu vi cao nên muốn làm gì thì làm?”
Ba Tư Nhĩ lại phất tay. Đám “người Nhu Lợi” ném trường mâu tới, mỗi thanh trường mâu đều phát ra ánh sáng tím.
Những vu sư còn lại cũng đồng thời phóng thích ra quả cầu ánh sáng màu tím càng mạnh mẽ hơn.
Năm ngón tay Ngu Thượng Nhung co lại, nắm chặt Trường Sinh Kiếm, lạnh nhạt nói:
“Thật xin lỗi, tu vi cao đúng là muốn làm gì thì làm!”
Ngu Thượng Nhung giậm chân vọt tới trước, toàn thân tạo thành một góc bốn mươi lăm độ so với mặt đất.
Trên thực tế, thời điểm chiến đấu ở Duyện Châu Ngu Thượng Nhung vẫn luôn ẩn giấu thực lực.
Nếu thật sự chỉ là Nguyên Thần cảnh lục diệp, Ngu Thượng Nhung sao có thể dây dưa không dứt với Ma Lộ Bình, một trong bát đại thống lĩnh có tu vi bát diệp, lại còn là một kẻ thiện chiến đầy kinh nghiệm sa trường?
Ngu Thượng Nhung tự tin chứ không tự đại.
Trong khoảng thời gian bốn mươi chín ngày thủ hộ Vu Chính Hải, mỗi thời khắc hắn đều chăm chỉ tu luyện.
Vũng bùn là nơi tuyệt hảo, không chỉ có lợi đối với sự hồi sinh Vu Chính Hải mà còn cho Ngu Thượng Nhung một cơ hội đột phá. Quay về tu vi bát diệp, Ngu Thượng Nhung một lần nữa tìm lại được cảm giác lúc xưa.
Tốc độ của hắn rất nhanh, gần như đạt tới đỉnh phong. Cùng lúc đó, vô số trường mâu mang theo quang mang màu tím cũng phá không đánh tới.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến mất!
Trong lòng Ba Tư Nhĩ lập tức cảm thấy nặng nề. Dù hắn đã giết vô số người, đối mặt với đủ loại địch nhân nhưng cũng không dám có bất kỳ lòng khinh thường nào đối với Ngu Thượng Nhung.
Một giây sau, thân ảnh Ngu Thượng Nhung xuất hiện đầy trời. Mỗi thân ảnh đều huy động Trường Sinh Kiếm trong tay.
“Tuyết Mạn Thiên Sơn.”
Trường mâu rơi lả tả xuống như tuyết. Chém tuyết chỉ là một trong những phương thức luyện tập kiếm thuật lúc nhỏ của Ngu Thượng Nhung mà thôi.
Toàn bộ quả cầu năng lượng đều bị Trường Sinh Kiếm chém đôi như chém dưa hấu rồi tiêu tán giữa không trung. Trường mâu cũng gãy đôi, rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Ánh mắt Ba Tư Nhĩ hừng hực như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Ngu Thượng Nhung, quyền trượng trong tay giơ lên cao.
“Thủ hộ.”
Một bình chướng màu tím cực lớn xuất hiện, lấy Ba Tư Nhĩ làm trung tâm rồi khuếch tán ra tứ phía, bao bọc các vu sư còn lại.
Thiếu niên Vu Chính Hải ôm vỏ kiếm của Ngu Thượng Nhung trong tay, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng…
Đây chính là lực lượng và tu vi mà hắn khát vọng có được. Mặc dù hắn đã tưởng tượng ra vô số hình tượng khi lực lượng đạt tới cực hạn, nhưng nhìn Ngu Thượng Nhung ứng phó toàn lực cũng đã phá vỡ nhận biết của hắn.
Tinh thần hoảng hốt, thiếu niên Vu Chính Hải đột nhiên nhớ tới thời niên thiếu đánh nhau với người ta nơi đầu đường xó chợ, nhớ tới huynh đệ Bình An, nhớ tới sự cực khổ khi bị bán tới Lâu Lan, vì quá đói mà phải tranh cướp màn thầu với người khác. Hắn rất khát vọng có một ngày mình sẽ trở thành tu hành giả cường đại, chỉ có như thế hắn mới không bị người ta giẫm đạp dưới chân, mới không bị người ức hiếp.
Hắn khát vọng được cường đại hơn bất kỳ kẻ nào.
Thiếu niên Vu Chính Hải mở to mắt nhìn kiếm cương nở rộ đầy trời.
“Thật mạnh!”
Đáng tiếc là… thời khắc này Ngu Thượng Nhung đang chuyên tâm đối phó với vu thuật, hoàn toàn không nghe được lời ca ngợi phát ra từ phế phủ của thiếu niên Vu Chính Hải.
Ngay khi Tuyết Mạn Thiên Sơn kết thúc, trường mâu và năng lượng màu tím đều bị đánh tan tác không còn manh giáp.
Ngu Thượng Nhung hạ xuống, pháp thân mở ra. Toà pháp thân cao mười trượng kia đột nhiên huy động song chưởng.
Đám vu sư ngẩng đầu, hét lên thất thanh: “Sao có thể?”
Oanh! Kim chưởng khổng lồ hạ xuống!
Bình chướng màu tím vẫn tiếp tục lan tràn, Ngu Thượng Nhung cầm Trường Sinh Kiếm trong tay, hai ngón tay đặt trên lưỡi kiếm, vẻ mặt ung dung thao túng pháp thân.
Ngu Thượng Nhung như một con mãnh hổ đang rình mồi, chỉ cần bình chướng vỡ ra, hắn sẽ lập tức bổ nhào tới.
Ba Tư Nhĩ kinh hồn táng đảm, vội vàng hạ lệnh: “Hiến tế!”
Hai tên vu sư quả quyết nhảy vào trung tâm bình chướng, toàn thân bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Tầng bình chướng màu tím trở nên dày đặc hơn, khi màu tím trở nên sung mãn đến cực hạn, nó biến thành màu đen.
Oanh!
Pháp thân khổng lồ lại tung chưởng đánh xuống bình chướng tạo thành những vòng tròn gợn sóng.
Ngu Thượng Nhung thấy bình chướng đã trở nên mạnh hơn, bèn mỉm cười nói: “Thú vị.”
Hắn thả Trường Sinh Kiếm trong tay lên không trung. Trường Sinh Kiếm lăng không lơ lửng chĩa mũi nhọn xuống dưới, đồng thời bay tới giữa hai tay pháp thân.
Pháp thân đột nhiên nắm chặt lấy Trường Sinh Kiếm. Trường Sinh Kiếm toả sáng hào quang, được cương khí bao bọc biến thành một tia kiếm cương khổng lồ màu vàng kim.
Sắc mặt Ba Tư Nhĩ trắng bệch, trong mắt ngập tràn chấn kinh. “Pháp thân còn có thể dùng như vậy?! Ta đúng là đã đánh giá thấp ngươi!”
Ầm!
Pháp thân cầm tia kiếm cương khổng lồ đâm xuống, xuyên thủng tầng bình chướng màu tím. Bình chướng tan vỡ thành từng mảnh.
“Mau lui ra sau!” Có người cao giọng hô.
Ba Tư Nhĩ nắm chặt quyền trượng, thân ảnh đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở cách đó ngàn mét.
Các vu sư còn lại không được may mắn như thế. Trong khoảnh khắc pháp thân của Ngu Thượng Nhung tiêu tán, Trường Sinh Kiếm bay trở lại lòng bàn tay hắn.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng, giậm chân vọt tới. Kiếm cương xuất hiện chằng chịt, ngay lập tức hơn mười vu sư bị Trường Sinh Kiếm chém nát, tay chân đứt gãy bay đầy trời, máu tuôn như mưa.
Đám tu hành giả vu thuật vội vàng thối lui, bỏ chạy tứ tán.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 10 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 10 điểm công đức.].
Tiếng thông báo của Hệ thống vang lên bên tai dồn dập như thuỷ triều khiến Lục Châu nghi hoặc. Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận