Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 672

Đúng lúc này, tiếng rống của Quỳ Ngưu từ xa bỗng truyền tới.
Uồm !
Bốn vị đà chủ quay đầu nhìn sang, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ, khom người nói: “Cung nghênh hộ pháp!”
Hoa Trọng Dương đứng trên lưng Quỳ Ngưu nhìn về phía tường thành phía bắc lung lay sắp đổ.
“Tiếp tục công thành.”
“Vâng!”
Hoa Trọng Dương bay lên cao hơn quan sát Hoàng thành, phát hiện có một đội ngũ gồm mấy trăm tên tu hành giả mang theo pháp thân Thập Phương Càn Khôn đang nhanh chóng bay về phía này, bèn quát lớn:
“Chuẩn bị phòng thủ!”
“Vâng!”
Chỉ trong chớp mắt, đám cấm vệ quân đã bay tới tường thành, lao về phía đám đệ tử U Minh Giáo.
Hoa Trọng Dương lạnh lùng nói: “Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Bốn vị đà chủ lập tức gọi ra bốn toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh nhị diệp kim liên! Bốn toà pháp thân quét ngang đám cấm vệ quân!
Gió tanh mưa máu. Mấy trăm tên cấm vệ quân lập tức chết đi một nửa.
Hoa Trọng Dương không nhìn về phía cấm vệ quân mà tiếp tục quan sát Hoàng thành.
Tuy nói hiện tại U Minh Giáo đang có ưu thế nhưng hắn không hề dám chủ quan một chút nào. Cho đến bây giờ cao thủ trong cấm vệ quân vẫn chưa xuất hiện.
Ầm!
Một tiếng thật lớn vang lên, cửa thành bắc mở ra!
Các đệ tử U Minh Giáo tràn vào Thần Đô, lao vào kịch chiến với đám quân thủ thành.
Hoa Trọng Dương bay về phía trước. Khi hắn vừa định vượt qua tường thành thì một đạo thân ảnh màu xám đột ngột xuất hiện, quát lạnh: “Ta đang chờ ngươi đây!”
Hư ảnh loé lên, lăng không đánh ra một chưởng!
“Đạo môn chân ngôn thủ ấn! Đại Trùng Hư Bảo Ấn!”
Vù! Chưởng ấn lóng lánh kim quang đánh tới trước mặt.
Sắc mặt Hoa Trọng Dương trầm xuống, hai tay nâng lên đỡ đòn. Ầm! Quỳ Ngưu lăng không bay tới đón lấy Hoa Trọng Dương.
Hoa Trọng Dương kêu lên một tiếng đau đớn, miễn cưỡng ổn định thân hình nhìn về phía cao thủ vừa xuất hiện trên tường thành.
“Ngừng!” Hoa Trọng Dương phát ra sóng âm.
Các đệ tử U Minh Giáo đồng loạt dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Hoa Trọng Dương đứng trên lưng Quỳ Ngưu, cố nén khí huyết lăn lộn trong cơ thể mà nhìn cao thủ trước mặt.
“Các hạ là…?”
“Một trong bát đại thống lĩnh, Tuyên Tĩnh Vân.”
“Thì ra là Tuyên tiền bối cao thủ Đạo môn, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Không ngờ ngươi trúng một chưởng của ta mà chỉ bị thương nhẹ.” Tuyên Tĩnh Vân chắp tay sau lưng liếc nhìn đám đệ tử U Minh Giáo bên dưới.
“Tuyên tiền bối, đại thế của Thần Đô đã mất, cần gì phải đối nghịch với số mệnh. Giáo chủ chúng ta thay trời hành đạo giúp đỡ thiên hạ, chỉ cần ngươi đồng ý quy hàng thì vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, dùng mãi không cạn.” Hoa Trọng Dương nói.
“Xin lỗi nhé, hiện tại ta vốn đã hưởng mãi không hết, dùng mãi không cạn rồi!”
Ông!
Một toà pháp thân bát diệp hiện ra sừng sững giữa trời. Đám người U Minh Giáo không dám tiếp tục tiến lên.
“Phụng mệnh bệ hạ, phàm là người U Minh Giáo đều giết chết không tha!”
Hư ảnh loé lên, Tuyên Tĩnh Vân bay về phía Hoa Trọng Dương, một đạo chưởng ấn lăng không đánh tới!
“Má!”
Hoa Trọng Dương không ngờ cao thủ bát diệp lại ra tay vội vã như vậy, bèn đánh ra mấy chục đạo chưởng ấn ngăn trở.
Nhưng bát diệp và thất diệp cách nhau một trời một vực, chưởng ấn của Hoa Trọng Dương chỉ có thể làm chậm bước tiến của đối phương, trong khoảnh khắc đã bị chưởng ấn của Tuyên Tĩnh Vân thôn phệ toàn bộ.
“Lui! Mau lui lại!”
Các đệ tử U Minh Giáo vội vàng rời khỏi cổng thành.
Ầm! Hoa Trọng Dương bị cao thủ bát diệp áp chế, lăng không bay lùi ra sau!
Tuyên Tĩnh Vân chắp tay sau lưng, khinh thường nói: “Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo? Cũng chỉ có thế!”
Thân thể hắn loé lên lao xuống, trong mắt hiện ra sát khí, bàn tay không ngừng xoay chuyển. “Bản tướng quân muốn lấy mạng ngươi!”
Vù!
Thân ảnh Tuyên Tĩnh Vân đột nhiên biến mất, một giây sau đã xuất hiện trước người Hoa Trọng Dương, đánh ra một chưởng!
“Đại thủ toạ!”
“Đại thủ toạ!”
Đại thủ toạ Thanh Long Điện Hoa Trọng Dương sắp gặp chuyện không may!
Bốn vị đà chủ thấy vậy đồng thời thúc đẩy pháp thân bay tới như một mũi tên, vây lấy Tuyên Tĩnh Vân.
Tuyên Tĩnh Vân dùng một chưởng đánh bay Hoa Trọng Dương, sau đó hờ hững nhìn về phía bốn người. “Không biết tự lượng sức.”
Tuyên Tĩnh Vân giang tay, trong khoảnh khắc đã đánh ra bốn chưởng ấn!
Độc Toản Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Ngoại Viên Huyền Ấn và Nội Bát Tự Ấn chia thành bốn phía bay về phía các vị đà chủ.
Phanh phanh phanh phanh!
Bốn người bị đánh văng ra xa, miệng phun máu tươi.
Bọn họ đều chỉ có tu vi Nguyên Thần cảnh nhị diệp, làm sao có thể chống lại bát diệp, đến vây công Tuyên Tĩnh Vân chỉ để giải cứu Hoa Trọng Dương mà thôi.
Hoa Trọng Dương nhân cơ hội thở dốc, lăng không bay lùi ra sau mấy vòng mới ổn định được thân hình, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Uồm !
Quỳ Ngưu mài mài móng giữa không trung rồi phi nước đại về phía Tuyên Tĩnh Vân.
“Quỳ Ngưu?!”
Ánh mắt Tuyên Tĩnh Vân long lên nhìn Quỳ Ngưu đang phóng tới, quát lớn một tiếng: “Súc sinh tìm chết!”
Hắn nâng song chưởng, nguyên khí rung động. Quỳ Ngưu áp thấp đầu, hai sừng giương lên!
Uồm !
Ầm! Tuyên Tĩnh Vân nắm lấy hai sừng Quỳ Ngưu, theo quán tính lui lại hơn trăm thước. Nguyên khí ngưng thành cương tạo thành hai chưởng ấn đẩy Quỳ Ngưu ra.
Quỳ Ngưu xoay chuyển trên không trung, không rõ có bị thương hay không. Hoa Trọng Dương quát lên: “Quỳ Ngưu, trở về!”
Uồm !
Quỳ Ngưu nghe lời quay đầu bay về phía cửa thành phía đông.
Tuyên Tĩnh Vân không thèm để ý đến một con súc sinh, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Trọng Dương.
“Nạp mạng đi!”
Tuyên Tĩnh Vân quả quyết thi triển đại thần thông thuật! Sắc mặt Hoa Trọng Dương trầm xuống, mang theo pháp thân bay về phía xa.
“Ngươi chạy không thoát!” Tuyên Tĩnh Vân hừ lạnh một tiếng rồi điên cuồng truy kích.
Cùng lúc đó, trong một xó xỉnh ở gần thành bắc, một thân ảnh đang ngẩng đầu quan sát rồi chui vào trong một góc tối, lôi từ trong tay áo ra một chú chim truyền tin, cột phi thư vào chân nó.
Người này chính là cao thủ đại nội, Lý Vân Triệu.
Lý Vân Triệu nâng chim truyền tin lên rồi thả tay, chú chim bay nhanh như một tia thiểm điện, chỉ trong phút chốc đã biến mất phía chân trời.
“Chỉ mong… ta đoán không sai.”
Lý Vân Triệu lầm bầm một tiếng rồi thân ảnh nhoáng lên không còn bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận