Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1671

Lục Châu nói: “Ngươi hãy nghĩ cho kỹ càng, ta biết trí tuệ của thánh thú không thấp, biểu hiện của ngươi không khớp với dáng vẻ lãnh tĩnh mà thánh thú nên có.”
Lời này lập tức khiến nộ hoả biến mất, đại Hỏa Phượng sững sờ tại chỗ.
Tiểu Hỏa Phượng lại líu ríu nói không ngừng. Rốt cuộc đại Hỏa Phượng cũng gật đầu.
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó đồng ý, nhưng mà nó phải tận mắt thấy người sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm, sau đó nó sẽ lấy lại ngay. Nó nói nhân loại là chủng tộc vô sỉ nhất trên đời, nó sẽ không để người cầm Mệnh Cách Chi Tâm đi mất.”
Lục Châu nói: “Lão phu tạm thời chưa dùng đến Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi. Chờ lần sau ngươi đến thăm tiểu Hỏa Phượng, lão phu sẽ mượn dùng một lần, thấy thế nào?”
Thánh thú Hỏa Phượng nghi hoặc nhìn Lục Châu. Người này trông thì yếu đuối nhưng lại có thể tung ra một chưởng với lực lượng khiến người ta tuyệt vọng.
Đặc biệt là mấy chiêu đối chiến trước đó, nó luôn cảm giác như mình đang đối mặt với cường giả trong Thái Hư.
Đúng rồi, Thái Hư!
Thánh thú Hỏa Phượng giương cánh nhìn Lục Châu vẻ đề phòng. Con hàng này không phải chính là người trong Thái Hư đó chứ? Vậy hài tử của ta sẽ gặp nguy mất!
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó nói người đến từ Thái Hư.”
“Hả?”
“Trừ phi người chứng minh được mình không phải đến từ Thái Hư, nó mới đồng ý với điều kiện của người.”
Lục Châu nghe vậy, cau mày nói: “Làm sao chứng minh?”
Thánh thú Hỏa Phượng nói líu ríu.
“Nó nói, trừ phi người có thể tiếp một chiêu toàn lực của nó.”
Lục Châu: ?
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, tức giận chống nạnh nói: “Con thánh thú nhà ngươi thật là khôi hài! Sư phụ ta vừa rồi đè ngươi xuống đất mà đánh, không giết ngươi đã là nhân từ. Dựa vào cái gì còn bảo người phải tiếp một chiêu của ngươi? Hải Loa, nói cho nó nghe đi, nói to và khí thế vào!”
“Nha.”
Hải Loa ngoan ngoãn phiên dịch.
Kỳ thực nàng không cần phiên dịch, thánh thú cũng có thể hiểu được lời nhân loại. Hỏa Phượng nghe vậy, khẽ lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi tiếp tục nói: “Nói đạo lý nha! Sư phụ ta đứng yên không động, ngươi cũng không làm được gì người, không có việc gì thì đừng tự rước lấy nhục… Sư phụ, đồ nhi nói có đúng không?”
Lục Châu nhất thời câm nín.
Ừ, đúng thì đúng đó, nhưng mà lão phu đâu có khuynh hướng thích bị ngược đãi như ngươi nói a?
Hắn ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng: “Lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi. Nếu ngươi tiếp được một chưởng của lão phu thì cứ làm theo lời ngươi nói. Được chứ?”
Hỏa Phượng lập tức lắc đầu. Nhớ lại một chưởng vừa rồi nó còn sợ hãi đây này.
Cũng may người này không biết cách đánh giết bất tử thần điểu, nếu không chuyến này nó tiêu đời.
Lúc này, tiểu Hỏa Phượng đứng bên cạnh lại líu lo nói gì đó, vừa giương cánh vừa phun ra một đoàn hoả diễm.
Đại Hỏa Phượng lùi lại một bước, bất đắc dĩ gật đầu, biểu tình trên mặt như đang nói: cái đồ bạch nhãn lang này, ngươi thắng rồi, lão nương chiều ngươi còn không được sao?
Tiểu Hỏa Phượng thoả mãn bay trở về bờ vai Tiểu Diên Nhi, thu hồi cánh và hoả diễm. Nó cao ngạo ngẩng đầu, thoả thích thưởng thức khí tức Thái Hư trên người nàng. Cũng chỉ có hậu duệ thánh thú như nó mới có tư cách này nha.
Thấy tiểu Hỏa Phượng vui vẻ, lại được khí tức Thái Hư tẩm bổ, Hỏa Phượng cũng gật đầu hài lòng. Giữ nó ở bên người mới thật là nguy hiểm, nếu gặp phải đám người Thái Hư thì phiền toái.
Đại Hỏa Phượng nhìn về phía Lục Châu. Chỉ cần xác nhận người này không phải đến từ Thái Hư thì cho hắn mượn dùng Mệnh Cách Chi Tâm cũng không sao. Đáng giá!
Khi mọi người còn đang nghi hoặc, đại Hỏa Phượng đột nhiên vươn đầu ra, đưa đầu đến gần Lục Châu.
Khi cái đầu còn cách Lục Châu nửa tấc, nó phun ra một đoàn hoả diễm nhàn nhạt không có lực sát thương.
Lục Châu nghi hoặc nhìn nó.
Ngọn lửa vừa đến trước mặt Lục Châu bỗng như liễu rủ, mềm mại mà ấm áp, sau đó biến thành một vòng xoáy nhỏ.
Lục Châu vẫn không hiểu nó đang làm gì.
Đột nhiên, ngọn lửa kia biến thành màu xanh lam!
Rắc !
Cánh Hỏa Phượng đột nhiên cứng ngắc, tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Nó hoảng sợ điên cuồng lui về sau. Ai cũng có thể nhìn thấy trong mắt nó ngập tràn sợ hãi.
Sau khi đã lùi ra xa, Hỏa Phượng cúi thấp đầu xuống, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo và tự tin trước đó, nó cực kỳ khiêm tốn kêu lên mấy tiếng.
Thấy cảnh này, tiểu Hỏa Phượng cũng ngơ ngác không thôi. Nó vươn cánh, nghiêng đầu nhìn mẫu thân với vẻ nghi hoặc.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng không ngờ Hỏa Phượng lại đột ngột thay đổi thái độ.
Lục Châu quay đầu hỏi: “Hải Loa, nó nói gì thế?”
Hải Loa ấp úng gãi đầu: “Nó nói là, thì ra là ngài… Sư phụ, nó biết người sao?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu không quen nó.”
“Nha.”
Đại Hỏa Phượng câm nín.
Hỏa Phượng lại nói ra một đống tiếng chiêm chiếp rồi gật đầu.
Hải Loa cũng gật đầu nói: “Ừm, ngươi đồng ý là tốt rồi. Ngươi yên tâm, sư phụ ta là người rất xem trọng lời hứa. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết một điều, sư phụ ta cũng hận nhất những kẻ không biết giữ lời.”
Đại Hỏa Phượng vội vàng tỏ vẻ Hiểu rồi, hiểu rồi.
Nó thu hồi lửa trên thân, mổ ra một sợi lông rồi đẩy về phía Lục Châu.
Lục Châu cầm sợi lông trong tay, nghi hoặc nhìn nó.
Hải Loa nói: “Sư phụ, chỉ cần thiêu đốt sợi lông này, nó sẽ cảm nhận được và lập tức chạy đến.”
Lục Châu gật đầu, cất sợi lông Hỏa Phượng và Đại Di Thiên Đại.
Đại Hỏa Phượng từ từ giương cánh, nhìn về phía tiểu Hỏa Phượng với vẻ lưu luyến không nỡ rời xa.
Tiểu Hỏa Phượng nói líu ríu như một đứa nhỏ không hiểu chuyện, không cảm thấy xa rời mẹ là chuyện gì bi thương, cũng không biết cái gì là nỗi buồn ly biệt, nó chỉ biết vui vẻ kêu lên.
“Ngươi đi được rồi.” Lục Châu xua tay nói.
Đại Hỏa Phượng vỗ cánh, kêu lên một tiếng rồi biến mất ở phía chân trời.
Đám người Tần Nhân Việt không nghe được Lục Châu và Hỏa Phượng nói cái gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nguyên Lang hạ lệnh cho bốn mươi tám kiếm khách và đám đệ tử Tần gia: “Dập lửa!”
Cố Ninh, Thương Ngôn và Phạm Trọng cũng nói: “Còn thất thần cái gì, mau hỗ trợ Tần gia dập lửa!”
Mấy trăm tu hành giả trẻ tuổi lập tức bay ra cùng đệ tử Tần gia dập hết hoả diễm quanh hai đạo trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận