Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 483

Cùng lúc đó tại Vu Hàm Sơn.
Ở Quân Tử Quốc, nơi quanh năm không thấy được xuân đến cũng chẳng thấy đông đi, rốt cuộc cũng nghênh đón ánh mặt trời đã lâu không xuất hiện.
Ánh nắng vàng rực óng ánh rọi xuyên qua từng gốc cây đại thụ, đáp trên những mảng tuyết trắng đẹp như trong tranh vẽ.
Bên ngoài Huân Hoa Mộ có năm tên tu hành giả đang lén lút chạy đến bên cánh cửa đá.
“Lạnh thật, nhanh chân lên một chút, đây hẳn là nơi được đánh dấu trên bản đồ, chính là Huân Hoa Mộ của Quân Tử Quốc đã biến mất từ hơn ba trăm năm trước.”
“Lão đại, đây là lần đầu tiên ta đi đào mộ người dị tộc, thật là kích thích.”
“Nghiêm chỉnh mà nói thì người Quân Tử Quốc không tính là dị tộc, sử sách đã ghi rõ.”
“Mặc kệ bọn họ là người tộc nào, trong mộ đừng có trống không là được, uổng công chúng ta đến đây.”
Soạt soạt.
Năm người nghiên cứu một lát, cánh cửa đá bắt đầu chậm rãi mở ra.
Vừa định bước vào, một người trong nhóm đột nhiên tóm lấy cánh tay lão đại, chỉ về phía sườn núi đối diện Huân Hoa Mộ. “Lão đại, nhìn kìa!”
“Sói hoang?”
“Thật tà môn… hay là chúng ta rút đi. Nghe nói khu mộ có sói thủ hộ thì không được may mắn đâu.”
“Ngươi sợ hãi? Sợ thì ngươi quay về đi, nếu lấy được bảo vật đương nhiên sẽ không có phần ngươi đâu.”
Nghe được câu này, đám người không ý kiến ý cò nữa, kéo nhau đi vào trong Huân Hoa Mộ.
Đi xuyên qua một hành lang u ám, đám người bước tới một khu vực rộng rãi, đầy đất là bạch cốt khiến năm người không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Năm người vừa lục soát xem có thứ gì đáng giá, vừa đề phòng có cạm bẫy xuất hiện. Tìm kiếm được một lát, bọn hắn chỉ nhặt được một ít tài vật trong đống xương trắng, ngoài ra chẳng thu hoạch được gì.
“Lão đại, mau nhìn…”
Một người trong số đó chỉ tay về phía một cánh cửa đá khác, phía sau cánh cửa đó có một vật đang toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Suỵt !”
Ánh mắt tên lão đại như lửa, tham lam nhìn về phía thanh kiếm nằm dưới đất phía sau cánh cửa đá.
Hắn là một kẻ biết xem hàng. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm này, hắn đã bị hồng quang quanh thân thanh kiếm hấp dẫn. Trong lòng hắn run lên, kích động nói: “Thiên giai.”
“Thiên giai?” Bốn người còn lại đều hưng phấn.
Phát tài rồi! Một thanh vũ khí thiên giai đủ để khiến bọn hắn ăn sung mặc sướng cả đời.
Lực chú ý của năm người đều bị thanh kiếm kia hấp dẫn, bọn hắn bước từng bước về phía cánh cửa đá.
Đến trước cửa, thấy dưới mặt đất là ám khí rơi vãi lung tung, tên lão đại nhướng mày nói: “Cẩn thận ám khí, có khả năng đã có người tới đây từ trước.”
“Vậy thanh kiếm này…”
Tên lão đại cũng là một tu hành giả có tu vi không thấp, hắn định cách không ngự vật lấy thanh kiếm vì sợ bên trong có cơ quan.
Thế là hắn mỉm cười, giơ tay lên nói: “Tới đây với lão tử!”
Ông!
Thân kiếm rung động, nhưng cũng chỉ khẽ lắc lư một chút.
“Hả?”
“Phạn Hải cảnh mà không cầm lên được?” Năm người cảm thấy nơi đây thật quỷ dị.
“Lão tử không tin không tóm được nó !”
Tên lão đại cắn răng nâng tay lên, nguyên khí ngưng kết thành cương bắn về phía thanh kiếm kia.
Ông ông !
Trường Sinh Kiếm run rẩy kịch liệt.
“Lão đại cố lên!”
“Thêm một chút nữa!”
“Nhanh, nhanh lên…”
Bốn người còn lại tu vi rất yếu, chỉ có thể đứng một bên cổ vũ.
Bọn hắn thấy thanh kiếm kia không ngừng rung động, ngay cả Phạn Hải cảnh cũng không tóm được nó, càng thêm xác định đây là vũ khí thiên giai. Người nào người nấy đều muốn chảy nước dãi.
Ông!
“Được rồi!”
Thanh kiếm kia đột nhiên bay lên không trung rồi bắn ra kiếm nhận đánh về phía năm người.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm quang hiện lên, lập tức chém ngang cổ bốn tên tiểu đệ. Tu hành giả Phạn Hải cảnh lập tức quỳ rạp dưới đất, trên mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn thanh kiếm.
Quay đầu nhìn lại, bốn huynh đệ của hắn đang trợn trừng mắt, một tay che cổ một tay chỉ vào lão đại mình.
“Lão đại… ngươi, ngươi…”
“Không phải ta!”
Nhưng hắn còn chưa kịp giải thích thì bốn người đã ngã xuống đất, không còn khí tức.
Thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung đột nhiên bay tới chém thẳng vào nắp giếng gần đó. Choang! Nắp giếng vỡ ra làm đôi.
Trong khoảnh khắc khi nắp giếng vỡ, quang mang trên lưỡi kiếm càng lúc càng đỏ rực.
Tên lão đại trộm mộ sống lưng lạnh ngắt, trên mặt lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, đưa tay dụi dụi mắt!
Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ nhạt, sau đó dần dần biến thành thực thể. Đó là một thanh bào kiếm khách tóc dài xoã ngang vai, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sắc mặt ôn hoà nhưng trong mắt lại chứa hàn quang.
“Ngươi… ngươi…” Hai chân tên lão đại không ngừng run rẩy.
Thanh bào kiếm khách lạnh nhạt nói: “Người phạm Huân Hoa Mộ, chết.”
Tên trộm mộ dù sao cũng là Phạn Hải cảnh, nhưng ở trước mặt Ngu Thượng Nhung hắn lại không thể sinh ra chút ý niệm phản kháng nào. Trong mắt hắn, kẻ đột nhiên xuất hiện này là yêu ma quỷ quái, khiến hắn sợ hãi đến tột đỉnh.
Người khi rơi vào trạng thái cực độ sợ hãi sẽ mất đi khả năng hành động. Hắn muốn mở miệng cầu xin tha thứ nhưng nhìn sắc mặt hờ hững của Ngu Thượng Nhung, hắn không cách nào thốt ra lời.
Khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện Ngu Thượng Nhung không hề nhìn mình mà nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ điều gì.
Người này không phải quỷ, đó là một người sống trốn trong Huân Hoa Mộ.
Ngao !
Tiếng sói tru xuyên qua dãy núi, xuyên qua rừng cây, xuyên qua từng mảnh tuyết trắng.
Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn lại tên trộm mộ, không nói gì, chỉ cất bước đi về phía hắn.
“Ngươi… ngươi là ai?” Tên trộm mộ rốt cuộc cũng nói thành câu.
Ngu Thượng Nhung nhìn lướt qua bốn cỗ thi thể dưới đất rồi tiếp tục đi về phía cánh cửa đá ngoài cùng. Sự chú ý của Ngu Thượng Nhung đều đặt hết lên những tia nắng đang nhảy nhót ngoài kia.
Cảnh đẹp như tranh vẽ, nắng ấm như xuân về.
“Khấu đầu ba cái.”
Ngu Thượng Nhung nói, thanh âm sắc bén như dao, hoàn toàn khác biệt với vẻ ôn tồn lễ độ trước nay.
Tên trộm mộ không dám chần chừ, lập tức dập đầu ba cái phanh phanh phanh với từng chồng bạch cốt trong mộ. Dập đầu xong trán hắn đã chết lặng, chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Ngay khi hắn quay đầu lại thì thấy Trường Sinh Kiếm còn đang lơ lửng trong Huân Hoa Mộ đột nhiên xẹt lên một đạo hào quang chém qua cổ hắn rồi quay về vỏ kiếm trên tay Ngu Thượng Nhung.
Thân thể tên trộm mộ cứng ngắc tại chỗ, hai mắt trừng lớn. Vết chém trên cổ hắn từ từ chảy ra tiên huyết, chảy tràn vào vũng máu đọng của bốn tên huynh đệ.
Khi thân thể hắn đổ xuống, cánh cửa đá ngoài cùng chậm rãi đóng lại. Bóng tối hàng lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận