Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 562

Trong lòng Lục Châu cả kinh. “Ở đâu?”
Hải Loa lắc đầu thầm thì: “Không nhớ nổi… hình như là thấy trong mơ.”
Lục Châu nghẹn lời không còn gì để nói. Trong mộng mà cũng tính là từng thấy?
Thấy Hải Loa khôi phục như trước, ngoại trừ kỳ kinh bát mạch được đả thông thì không còn vấn đề gì khác, Lục Châu khẽ gọi: “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Thông báo cho tất cả mọi người, trong vòng nửa năm này phải chuyên chú tu hành, trảm kim liên hay không thì tuỳ ý mỗi người, người Ma Thiên Các giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ. Điều thứ hai, không được dùng bất cứ phương thức hay thủ đoạn nào để truyền thụ phương pháp tu hành cho Hải Loa.”
Chuyện thứ nhất Tiểu Diên Nhi hiểu được, nhưng chuyện thứ hai lại khiến nàng ngơ ngác không hiểu gì.
Tiểu Diên Nhi vừa định mở miệng hỏi thì Lục Châu đã lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi dẫn theo Hải Loa rời khỏi Đông Các.
Lục Châu tiếp tục suy nghĩ, nếu trên đời này thật sự có cửu diệp hay thập diệp… vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu?
Thập diệp trước nay chỉ tồn tại trong điển tịch cổ. Thiên Giới Bà Sa… Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem lại giá bán pháp thân Thiên Giới Bà Sa: 500.000 điểm công đức!
Muốn mua Thiên Giới Bà Sa, trước tiên phải đạt tới tu vi cửu diệp.
Rõ ràng con đường này còn rất xa xôi. Điểm công đức phải để dành tích trữ, không thể tuỳ tiện tiêu xài.
Lục Châu thở dài nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi xếp bằng tu hành.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài Đông Các.
Lão bát Chư Hồng Cộng như một kẻ vô công rỗi nghề đi dạo khắp nơi.
“Ngũ sư tỷ, ngũ sư tỷ… hôm nay trông tỷ càng xinh đẹp hơn hôm qua.” Chư Hồng Cộng cười đùa tí tửng.
Chiêu Nguyệt nhíu mày. “Lão bát, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Chư Hồng Cộng nhìn quanh tứ phía rồi nhỏ giọng nói: “Ngũ sư tỷ, tỷ trảm kim liên chưa?”
“Vẫn chưa. Sao thế?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi.”
Bệnh tâm thần! Chiêu Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp rồi xoay người rời đi.
Chư Hồng Cộng tiếp tục du đãng, thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang đi tản bộ cũng chạy lại chào hỏi: “Tiểu sư muội…”
“Bát sư huynh?”
“Tiểu sư muội, hôm nay trông muội càng xinh đẹp hơn hôm qua.” Chư Hồng Cộng nói.
“Hì hì, thật sao?”
Chư Hồng Cộng đi đến bên cạnh Tiểu Diên Nhi, thấp giọng hỏi: “Tiểu sư muội, muội trảm kim liên chưa?”
“Chưa nha, sao thế bát sư huynh?”
“Ta chỉ hỏi vậy thôi á mà.” Chư Hồng Cộng thuận miệng đáp.
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Nhàm chán.”
Nàng kéo theo Hải Loa chạy về phía hậu sơn.
Quả nhiên chưa ai dám trảm, các người muốn gạt ta trảm trước hả, không có cửa đâu! Các người không trảm thì ta đây cũng không trảm…
Ý mà không đúng, trảm sớm thì trùng tu sớm, càng kéo dài càng không tốt.
Chư Hồng Cộng nhìn theo bóng dáng Tiểu Diên Nhi đang khuất dần, sờ sờ cằm nghĩ: “Hỏi tam sư huynh xem sao.”
Chư Hồng Cộng vừa định đến quảng trường luyện võ ở sườn núi thì sau lưng hắn chợt truyền đến một giọng nói: “Bát sư đệ, lại đây nào.”
“Tứ sư huynh?”
Chư Hồng Cộng thấy Minh Thế Nhân đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình, bèn bước tới.
Đến trước mặt Minh Thế Nhân, Chư Hồng Cộng khom người nói: “Tứ sư huynh, huynh trảm kim liên chưa?”
“Hỏi làm gì?” Minh Thế Nhân không giống những người khác, vừa nghe vậy đã sinh lòng đề phòng ngay.
“Chỉ hỏi một chút thôi…”
“Đừng hỏi, bây giờ tứ sư huynh sẽ giúp đệ một tay. Đệ vừa ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh, còn chưa kịp khai diệp, trảm kim liên sớm thì siêu sinh sớm!”
“Á?”
“Đừng có á ố nữa, việc trảm kim liên này thường không thể tự mình hạ thủ đâu, đều phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta giúp đệ, đệ giúp ta, tứ đại trưởng lão cũng làm như vậy đó… Hắc hắc, đệ thấy lời ta nói có đúng không?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng, đúng…” Chư Hồng Cộng gật đầu. Bản thân mình chắc chắn không nỡ hạ thủ.
Minh Thế Nhân tóm lấy cổ áo Chư Hồng Cộng rồi xách hắn đi về phía Nam Các như xách một con gà con.
Bước vào trong phòng Chư Hồng Cộng, Minh Thế Nhân nói: “Gọi pháp thân ra đi.”
“Đừng lo lắng, Ly Biệt Câu của ta vừa nhanh lại vừa chuẩn, chém một phát là xong.”
Minh Thế Nhân nhấc tay, Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện.
“Không có vũ khí thiên giai rất khó trảm kim liên, dùng vũ khí địa giai hay huyền giai đều phải trảm mấy lần mới đứt, có người còn cực kỳ thảm, trảm cả nửa ngày cũng không xong… A, sao đệ đổ nhiều mồ hôi thế, nhanh gọi pháp thân ra đây, đừng có lề mề nữa.”
Vù!
Chư Hồng Cộng lập tức quay đầu bỏ chạy, phá tan cửa phòng lao ra ngoài Nam Các.
“Muốn chạy à?”
Thân ảnh Minh Thế Nhân loé lên, pháp thân xuất hiện lao đến chắn trước mặt Chư Hồng Cộng, tiện tay tóm lấy hắn.
“Sư huynh đang giúp đệ, đệ còn chạy cái gì? Đại nam nhân sao có thể sợ hãi chuyện này, nhìn nhị sư huynh đi, huynh ấy mới thật sự là anh hùng hào kiệt. Đệ phải biết khi nhị sư huynh trảm kim liên không hề có Bảo Mệnh Đan để dùng đâu. Nhị sư huynh mới thật sự là người đầu tiên đi trên con đường trảm kim liên… Lão bát, tự tin lên, mạnh mẽ lên nào!”
“Hic hic… đệ làm nóng người thôi mà.” Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt, cực kỳ miễn cưỡng gọi pháp thân ra.
“Sư huynh, chậm… chậm một chút nha…”
Pháp thân Chư Hồng Cộng vừa xuất hiện, Ly Biệt Câu của Minh Thế Nhân đã loé lên kim quang chém mạnh về phía toà kim liên.
Xoẹt!
“A !”
Tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang vọng cả Nam Các.
Khi toà kim liên rơi xuống đất, pháp thân bên trên dung nhập vào cơ thể Chư Hồng Cộng.
Chính lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên gãi đầu nói: “Lão bát, hình như ta quên cho đệ ăn Trảm Liên Bảo Mệnh Đan rồi…”
Chư Hồng Cộng choáng váng. Còn chưa kịp nói gì thì hai mắt hắn trợn trắng rồi ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Minh Thế Nhân hoàn toàn cạn lời, móc trong túi ra một viên Bảo Mệnh Đan nhét vào miệng Chư Hồng Cộng, sau đó lại móc ra một viên Khai Diệp Đan đút vào.
Minh Thế Nhân đứng dậy khiêng Chư Hồng Cộng về phòng vất hắn lên giường.
“Tiện nghi cho đệ… thành quả do Bắc Đẩu Thư Viện mới nghiên cứu ra đều cho đệ hết! Viên Khai Diệp Đan này tuy không bằng viên Hải Loa đã ăn nhưng cũng có tác dụng rất tốt. Cùng sử dụng chung với Bảo Mệnh Đan có thể giúp đệ khai luôn nhất diệp.”
Minh Thế Nhân đợi trong phòng một lát, thấy tình hình của Chư Hồng Cộng đã ổn định mới xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận