Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 263: Không xứng giao thủ với bản toạ

Lạc Hành Không là người cực kỳ trọng sĩ diện.
Trong mắt hắn chứa không được một hạt cát, không cho phép bất kỳ sự sỉ nhục bại hoại thanh danh nào… Sao có thể chịu được cảnh tượng bị người người nhục mạ?
“Ngươi… ngươi !” Lạc Hành Không trừng mắt nhìn Chu Kỷ Phong lăng không đứng giữa trời, toàn than lảo đảo lui lại một bước.
Phốc !
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
"Môn chủ!"
Hai tên đệ tử vội vàng vọt lên đỡ lấy Lạc Hành Không.
Không ngờ hắn lại bị chọc giận đến mức thổ huyết. Người xung quanh cũng không vì vậy mà ngưng nhục mạ, ngược lại còn chế giễu nhiều hơn.
Đáng đời, trừng phạt đúng tội, báo ứng… Đủ loại lời cười chê mắng Lạc Hành Không đến chóng mặt hoa mắt.
Minh Thế Nhân cười nói: “Thì ra lão ta đã bị nội thương từ trước…”
Dáng vẻ này của Lạc Hành Không đủ thấy hắn sẽ không sống được quá lâu, chẳng trách lại muốn nhanh chóng báo thù.
Chu Kỷ Phong lặng lẽ nhìn Lạc Hành Không rồi nói: “Ta không thể tự tay giết Lạc Trường Phong báo thù… Bây giờ ta phải giết ngươi!”
Trường kiếm trên người Chu Kỷ Phong lập tức vũ động, mấy chục đạo kiếm cương chỉnh tề bay về phía Lạc Hành Không.
Lạc Hành Không nhấc tay, hai tên đệ tử lảo đảo lui lại.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù Lạc Hành Không bị chọc giận đến mức khiến vết thương cũ tái phát thì một Thần Đình cảnh như Chu Kỷ Phong cũng không có khả năng ức hiếp hắn.
Hắn dang tay ra.
Cương khí như sóng cuộn đánh tan mấy chục đạo kiếm cương.
Ông!
Một toà pháp thân bỗng xuất hiện trước người Chu Kỷ Phong, ngăn cản mọi thế tấn công của Lạc Hành Không.
Minh Thế Nhân cười nói: “Đối thủ của ngươi là ta…”
“Ngươi có thể ngăn cản được chiêu thức của lão phu?” Hai mắt Lạc Hành Không bốc hoả.
“Chậc chậc chậc… bọn hắn nói đúng lắm, lão già ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ.” Minh Thế Nhân ngoắc ngoắc tay.
Lạc Hành Không quay đầu nhìn về phía Lục Châu, lạnh lùng cất tiếng:
“Ngươi giết con ta, ta giết đồ đệ của ngươi… xem như công bằng.”
Hắn không nhìn Lục Châu nữa mà chăm chú nhìn về phía Minh Thế Nhân đang lăng không giữa không trung.
Lạc Hành Không dựng thẳng tay phải, giữa các ngón tay xuất hiện từng đạo nguyên khí hẹp dài ba động.
Từ phía hàng ghế sau lưng hắn bỗng nhiên bay ra một thanh bảo kiếm.
“Bồi Nguyên Kiếm.”
“Chuẩn thiên giai đấy.”
Gần đó có người thốt lên.
Bồi Nguyên Kiếm xoay vòng trong lòng bàn tay Lạc Hành Không.
Kiếm cương hình thành, thế như vũ bão đâm tới.
Minh Thế Nhân thu hồi pháp thân, hạ thấp xuống.
Ầm ầm ầm!
Ly Biệt Câu xuất hiện.
“Chỉ là nhất diệp mà cũng xứng giao thủ với lão phu?” Lạc Hành Không lại càng thêm ra sức.
Đột nhiên, Minh Thế Nhân xông phá kiếm cương, lách mình vọt tới.
Ầm!
Ly Biệt Câu đâm thẳng về phía trước, bàn tay Lạc Hành Không khẽ nhấc, cương khí va chạm tạo thành âm thanh chấn động.
Lạc Hành Không nhanh chóng thối lui!
“Hay!” Đám người kinh hô.
“Chiêu cận thân này đánh rất hay!”
“Không hổ là đệ tử Ma Thiên Các, biết phải tránh đi phong mang, phát huy sở trường.”
Một chiêu cận thân này không hề yếu.
Dưới lực ảnh hưởng của vũ khí thiên giai Ly Biệt Câu, Lạc Hành Không phải lui lại mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể.
Minh Thế Nhân đứng thẳng người, cười nói: “Ai nói với ngươi ta chỉ là nhất diệp?”
Lạc Hành Không nhướng mày: “Nhị diệp thì cũng có thấm vào đâu.”
“Ai nói với ngươi ta chỉ là nhị diệp?” Minh Thế Nhân lại mỉm cười.
Đám khán giả cả kinh.
Nhưng khi Minh Thế Nhân nhìn xuống !
Vòng tròn toát ra ánh sáng màu xanh lục dưới đất lại sáng lên lần nữa.
“Lại là Minh Kính Đài của Phật môn!”
“Quanh đây có cao nhân!”
Minh Kính Đài được xem là một loại trận pháp, sau khi bố trí chỉ có thể sử dụng một lần.
Nếu muốn tiếp tục sử dụng thì phải có cao thủ Phật môn gần đó ra tay thi triển… Điều này chứng minh, có cao thủ Phật môn nấp trong bóng tối trợ giúp Thiên Kiếm Môn.
Đây chính là chỗ dựa để Thiên Kiếm Môn bày ra lôi đài sinh tử sao?
Vòng sáng dưới đất không ngờ lại từ từ lớn lên, vừa vặn bao trùm Minh Thế Nhân.
Cùng lúc đó.
Phía hậu phương Lạc Hành Không bỗng nhiên có khoảng mười người đạp không bay tới.
“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
Đám quần chúng đứng quanh Liên Hoa đài đều bị thu hút sự chú ý.
“Ni cô của Vân Chiếu Am?”
Xung quanh vang lên từng trận kinh hô.
Hơn mười ni cô hạ xuống, thi lễ với đám người.
“Bần ni Vô Niệm của Vân Chiếu Am, các vị thí chủ hữu lễ.”
Sự xuất hiện của pháp sư Vô Niệm Vân Chiếu Am khiến cả Liên Hoa đài yên tĩnh trở lại.
Thiên Kiếm Môn có người giúp đỡ… như vậy thắng bại cũng chưa thể nào xác định.
Lạc Hành Không chắp tay với Vô Niệm: “Đa tạ pháp sư ra tay tương trợ.”
Chẳng ai ngờ được Vân Chiếu Am lại lựa chọn trợ giúp Thiên Kiếm Môn.
Hoa Vô Đạo quay đầu nhìn về phía Lục Châu đang nhắm mắt dưỡng thần, khẽ nói: “Các chủ.”
“Đã biết.” Lục Châu vẫn không mở mắt ra.
Đương nhiên trong lòng Lục Châu đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phương có người giúp đỡ.
Vả lại còn không chỉ là một nhóm.
Vô Niệm nhìn Lạc Hành Không, một bàn tay chắp trước ngực, miệng nhẹ nhàng niệm một câu phật chú rồi vung phất trần.
Dưới chân Lạc Hành Không xuất hiện vòng sáng màu lam nhạt lấp lánh từng điểm quang mang.
“Là thủ đoạn chữa thương của Phật môn, Từ Hàng Phổ Độ.”
Lạc Hành Không rất cảm động, lại lần nữa lên tiếng: “Đa tạ pháp sư.”
Vô Niệm khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Minh Thế Nhân nói: “Thí chủ, bần ni ở trong lầu các đằng kia quan sát đã lâu… Thiên Kiếm Môn đã bị thương nặng, Ma Thiên Các ỷ mạnh hiếp yếu như thế làm mất đi phong thái quân tử.”
Ha ha ha!
Minh Thế Nhân nở nụ cười: “Ngươi nói phong thái quân tử với ta làm gì? Ta nào có phải quân tử? Ta chính là thích ỷ mạnh hiếu yếu đó thì làm sao? Ngươi không phục thì lên đánh với ta một trận.”
Nói xong, Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ.
Ta con mẹ nó thích nhất chính là cảm giác chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này đó!
“Thí chủ, lời nói cần gì phải thô bỉ như vậy… Công đạo ở trong lòng người, không có lửa sao có khói. Bần ni thật sự không nhìn được nữa nên mới ra đây luận đạo lý với thí chủ.”
Minh Thế Nhân trợn trắng mắt: “Lại một tên thích giảng đạo lý.”
Vô Niệm nói: “Bần Ni chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, không muốn làm tình thế trầm trọng hơn.”
“Vừa rồi lúc hắn đánh người Ma Thiên Các sao ngươi không ra? Bây giờ lại chạy đến… Muốn bảo vệ tiểu tình lang của ngươi à?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Ngươi !”
Vô Niệm là cao thủ Vân Chiếu Am, trước nay vẫn luôn được thế nhân kính sợ tán thưởng, nào có chịu được loại vũ nhục như vậy?
Bà ta vừa định nổi giận thì.
“Vô Niệm.”
Tiếng gọi đột nhiên lọt vào tai.
Tất cả mọi người quanh Liên Hoa đài đều nghe được âm thanh này rất rõ ràng.
Âm thanh truyền đến từ Xuyên Vân phi liễn.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Lục Châu mở mắt, chậm rãi đứng dậy bước ra rìa phi liễn, chắp tay sau lưng quan sát cảnh tượng bên dưới.
Pháp sư Vô Niệm ngẩng đầu, trên gương mặt già nua hiện ra một tia kinh ngạc rồi lập tức nói: “Lão thí chủ.”
“Ngươi nhận ra bản toạ?” Lục Châu hỏi.
Vô Niệm lắc đầu: “Lần đầu gặp mặt.”
“Tịnh Ngôn gần đây khoẻ chứ?”
“Lão thí chủ nhận biết gia sư?” Trong lòng Vô Niệm cả kinh, giọng nói trở nên kích động.
Lục Châu thở dài nói: “Dạy không nghiêm là lỗi của thầy… Sao Tịnh Ngôn lại có loại đồ đệ không phân biệt đúng sai như ngươi?”
“Lão thí chủ cớ gì lại nói ra lời này?” Vô Niệm nói.
“Bản toạ vốn tưởng rằng ban thưởng Ngọc Phất Trần cho Tịnh Ngôn sẽ khiến nàng an tâm tu hành, quản lý Vân Chiếu Am… Đáng tiếc thay…”
Nhắc tới ba chữ Ngọc Phất Trần, Vô Niệm lập tức biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận