Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 751

Chúng đệ tử đều ngây ngẩn chẳng hiểu vì sao Các chủ lại nổi giận.
Lục Châu đi tới bên cạnh thiếu niên Vu Chính Hải, nhíu mày mắng đám người: “Không biết lớn nhỏ! Còn không mau lại đây hành lễ với đại sư huynh các ngươi?”
Mọi người ngây ra như phỗng.
Lúc này Tư Vô Nhai mới lên tiếng giải thích: “Đây là đặc tính của tộc Vô Khải, đại sư huynh không được may mắn nên mới trọng sinh thành bộ dạng thiếu niên…”
Mọi người giật mình, hai mắt trừng to như mắt chó. Vẻ mặt của Phan Trọng là đặc sắc nhất, trông đau khổ như vừa ăn phải ruồi.
Nghĩ cách… phải mau nghĩ cách hoá giải tình thế…
Có rồi!
Phan Trọng không hề do dự cởi trường bào ra, tiến về phía Vu Chính Hải. “Chẳng trách… chẳng trách ta thấy ngài thật quen… Đại tiên sinh, vừa rồi ta chỉ nói đùa ngài thôi, ngài là đại nhân đừng chấp tiểu nhân. Dáng người ta tương tự với ngài nhất, ngài khoác tạm áo này, khi trở về cứ vứt nó đi.”
Đến trước mặt thiếu niên Vu Chính Hải, Phan Trọng quỳ phịch xuống, hai tay dâng trường bào lên.
Chu Kỷ Phong thật không còn gì để nói. Ngươi gặp được đại tiên sinh mấy lần mà đòi nhìn quen mặt? Có điều… đáng đời ngươi. May mà ta không lắm mồm lắm miệng.
Ánh mắt Minh Thế Nhân nhìn thiếu niên Vu Chính Hải đầy phức tạp. Nhưng ngẫm lại đúng là chuyện này rất hợp lý, thiếu niên này nhất định là Vu Chính Hải đã trọng sinh, thế là hắn lao lên ôm chầm lấy thiếu niên.
“Đại sư huynh! Ta nhớ huynh muốn chết!”
Vu Chính Hải cau mày, khẽ rụt người lại.
Biểu tình của Đoan Mộc Sinh trở nên cứng ngắc, hắn lúng túng khom người nói: “Đại sư huynh xin đừng trách.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên đồng thời cất tiếng chào: “Đại tiên sinh.”
Hai người đã nghi ngờ từ lâu nhưng chưa dám khẳng định. Đặc biệt là khi Vu Chính Hải thi triển Đại Huyền Thiên Chương, nay nghĩ lại mới hiểu được vì sao hắn lại học nhanh đến vậy, chỉ trong giây lát đã lĩnh ngộ được tinh tuý của đao pháp bậc nhất thiên hạ này!
Thiếu niên Vu Chính Hải đẩy Minh Thế Nhân ra, thấy thái độ của mọi người xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hắn càng trở nên câu nệ và mờ mịt.
Tiểu Diên Nhi nhảy tới trước mặt hắn, cười nói: “Thì ra là đại sư huynh, huynh sẽ không trách ta chứ?”
“Không… không trách.”
“Đại sư huynh, còn ta?” Hải Loa cũng nói theo.
“Không trách.”
Mọi người âm thầm thở phào một hơi như vừa vượt qua kiếp nạn.
Lục Châu gật đầu nói: “Vi sư biết trong lòng ngươi còn nhiều nghi hoặc… những chuyện này rồi ngươi sẽ hiểu cả thôi. Bệ Ngạn !”
Bệ Ngạn lập tức bay tới, thả vỏ kiếm trong miệng xuống đất.
Thiếu niên Vu Chính Hải kinh hỉ thốt lên: “Đây là vỏ kiếm của sư huynh!”
Hả?
Sư huynh nào nữa?
Đám người lại ngơ ngơ ngác ngác. Đại sư huynh chẳng phải lớn nhất rồi sao? Ai còn dám leo lên đầu huynh ấy?
Thiếu niên Vu Chính Hải nhặt vỏ kiếm lên, lấy manh áo cũ nát của mình ra lau sạch bùn đất bám trên vỏ kiếm.
Lục Châu hiểu ý, khẽ hỏi: “Ngươi gọi hắn là sư huynh?”
“Sư huynh tên là Ngu Thượng Nhung, huynh ấy nói sẽ đưa ta đến Đại Viêm gặp sư phụ…” Thiếu niên Vu Chính Hải thành thật đáp.
Minh Thế Nhân tức giận bất bình nói: “Nhị sư huynh thật là! Dám chiếm tiện nghi của đại sư huynh!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó vờ như không nghe thấy gì. Nói nhiều sẽ nói sai, không mở mồm ra là tốt nhất.
Nhị sư huynh?
Nhưng bọn họ lại gọi mình là đại sư huynh?
Mà mình là người nhập môn trễ nhất…
Thiếu niên Vu Chính Hải ngây ngốc! Hắn chẳng hiểu gì cả!
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, không khỏi nghi hoặc !
Theo Lục Châu thấy, Vu Chính Hải không phải hoàn toàn mất đi ký ức, đan điền khí hải của hắn vẫn còn, công pháp và đao pháp đều có thể thi triển theo bản năng. Hơn nữa điều khiến Lục Châu thấy nghi ngờ là… trạng thái này của Vu Chính Hải dường như khá tương tự với Tiểu Hải Loa.
Nữ tử họ Lạc, Hải Loa, mất trí nhớ, thức tỉnh tu vi… mọi thứ dường như đều ăn khớp.
Khi nhìn thấy Vu Chính Hải, Lục Châu đã lập tức nghĩ ngay đến việc này, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Chẳng lẽ nữ tử họ Lạc cũng là người của tộc Vô Khải, sau khi phục sinh trở thành Hải Loa?
Mà không đúng, mỗi khi tử vong đều sẽ mất đi ba trăm năm thọ mệnh. Lục Châu đã kiểm tra thân thể Hải Loa không ít lần, khí tức sinh mệnh trên người nàng hoàn toàn không có dấu hiệu bị tổn hại. Nếu không phải là trọng sinh thì rốt cuộc đó là gì?
Trong quyển điển tịch có nói, hồng liên không hấp thu thọ mệnh như kim liên, như vậy có phải tu hành giả trong thế giới hồng liên sẽ có tuổi thọ dài hơn?
Nhìn bộ dạng ngây thơ đơn thuần của Hải Loa, rất khó có thể cho rằng nàng chính là nữ tử họ Lạc từ ba trăm năm trước.
Nhưng ở Hải Loa lại phát sinh tình trạng thức tỉnh tu vi, nhìn tình huống của Vu Chính Hải, Lục Châu càng tin tưởng vào khả năng này.
Nghĩ tới đây, Lục Châu khẽ lắc đầu, không tiếp tục nghĩ vấn đề này nữa. Hiện tại việc quan trọng trước mắt là tìm được Ngu Thượng Nhung.
Nếu không nhờ có Bệ Ngạn, cho dù bọn họ có tìm thêm mười năm cũng sẽ không phát hiện được nơi này.
Người của Ma Thiên Các chẳng mấy ai biết mặt Vu Chính Hải thời niên thiếu, trên người Vu Chính Hải cũng chỉ mặc một bộ trường bào rách nát, không bao lâu sau bộ trường bào này cũng sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
“Bây giờ Ngu Thượng Nhung đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Vu Chính Hải chỉ tay về phía vực sâu vạn trượng, buồn bã nói: “Sư huynh vì cứu ta nên đã rơi xuống vực thẳm…”
Bầu không khí trở nên lặng ngắt như tờ, không ai tin nổi vào tai mình.
Thiếu niên Vu Chính Hải bèn kể lại mọi chuyện xảy ra trước khi hắn hôn mê cho Lục Châu nghe. Mọi người vừa nghe vừa kinh ngạc vạn phần.
“Đám người Lâu Lan đúng là lòng lang dạ thú, chẳng trách nhị tiên sinh đến nay vẫn không về, thì ra đã bị đại vu thiết kế mai phục.” Phan Ly Thiên nói.
“Lâu Lan chẳng có bao nhiêu đại vu có năng lực bày đại trận và thỉnh thần. Chuyến này đúng là đã dốc cạn túi, hy sinh nhiều vu sư như thế để đổi một mạng của nhị tiên sinh.”
Minh Thế Nhân lẩm bẩm: “Ta không tin nhị sư huynh đã chết. Sư phụ, đồ nhi phải đi tìm huynh ấy.”
Nói xong hắn vội vàng xoay người đi về phía vực sâu vạn trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận