Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1382

Oanh !
Vô số Ly Lực bị càn quét trúng, lập tức biến thành thi thể.
Nàng nhìn về phía xa, nơi đàn Ly Lực đang không ngừng được truyền tống đến, lắc đầu nói: “Phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa.”
Lam Hi Hoà nâng tay, trong lòng bàn tay Nhật Nguyệt Tinh Luân nở rộ chiếu rọi thiên địa.
“Lam tháp chủ, đây không phải nơi ngươi nên tới.”
Một hắc ảnh từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện, đánh ra một chưởng ấn màu tím đen.
Lam Hi Hoà tiếp tục phóng thích Nhật Nguyệt Tinh Luân, không hề bị lay động.
Ầm!
Chưởng ấn bị Nhật Nguyệt Tinh Luân ngăn trở, hung thú trong phạm vi ngàn mét đều bị cương khí bắn ra chém giết.
Lam Hi Hoà phất tay áo bay lùi về sau, mỉm cười nói: “Mục Nhĩ Thiếp, thì ra ngươi ở chỗ này.”
“Thời đại của Bạch Tháp đã kết thúc, trẫm không ngờ ngươi lại cấu kết với Ma Thiên Các.” Hắc Hoàng Mục Nhĩ Thiếp lăng không trôi nổi phía trên đàn hung thú.
“Bạch Tháp vẫn luôn phản đối kế hoạch thanh trừ, cho nên ta mới đến đây.”
“Lúc trước trẫm giả vờ yếu thế trước Ma Thiên Các là vì việc này, vốn cho rằng Ma Thiên Các sẽ nể mặt ba phần, chỉ cần hắn lo bảo vệ kim liên giới là được. Không ngờ Lục lão ma lại không biết tốt xấu.”
Lam Hi Hoà lại cười lên: “Ta nhớ được Lục các chủ từng đích thân đến hoàng cung, sao lúc đó ngươi không nói những lời này?”
“Đại trượng phu co được giãn được mới thành đại sự. Nếu chỉ một chút ẩn nhẫn cũng không làm được thì còn làm đại nghiệp cái gì?” Mục Nhĩ Thiếp nói.
“Vậy bây giờ cái gì cho ngươi dũng khí này?” Lam Hi Hoà hỏi.
Mục Nhĩ Thiếp giang hai tay nói: “Chúng nó nghe lệnh trẫm, không sợ sinh tử.”
“Chúng nó nghe lệnh thú hoàng. Ngươi là vua của một nước lại để hung thú điều khiển mình.” Lam Hi Hoà lắc đầu.
“Đừng châm ngòi ly gián làm gì, trẫm tự có phân tấc.” Trong mắt Mục Nhĩ Thiếp lộ ra sát khí. “Giao tên rác rưởi thủ Kiếm Bắc quan ra đây, trẫm sẽ thả ngươi đi.”
“Hắn là người của Lục các chủ, ngươi dám sao?”
Mục Nhĩ Thiếp nhìn về phương xa, hai mắt tối sầm nói: “Sớm muộn gì trẫm cũng giết hắn.”
Lam Hi Hoà không thèm để ý mà quay đầu bay về phía hồng liễn.
Nàng đã cảm nhận được đại địa run lên. Thú hoàng đang chạy đến nơi này.
“Bắt lại cho trẫm.”
Phi cầm tẩu thú lập tức ồ ạt đánh tới.
Lam Hi Hoà nâng tay, Nhật Nguyệt Tinh Luân phát tiết lực lượng ra tứ phía, đánh bay bầy hung thú.
Hư ảnh Mục Nhĩ Thiếp lấp loé nhào tới, song quyền toả ra quang mang đỏ rực, quyền cương như gió táp mưa sa.
Phanh phanh phanh…
Lam Hi Hoà vừa đánh vừa lui, đạm mạc nói:
“Có tin đồn Minh Vương Giới là bảo bối có năng lực kích phát tiềm lực. Thì ra Minh Vương Giới của thẩm phán Bạch Tháp Nam Cung Ngọc Thiên lại rơi vào tay ngươi.”
Mục Nhĩ Thiếp lăng không dừng lại, giận dữ nói: “Thứ đồ giả mạo cũng dám so sánh với Minh Vương Giới của trẫm?”
“Nam Cung Ngọc Thiên dùng Minh Vương Giới đánh bại rất nhiều cao thủ, về sau vật này rơi vào tay Lục các chủ, nhưng nó đã bị hư hao không ít. Từ xưa đến nay Minh Vương Giới có một đôi, không ai nói cho ngươi biết sao?”
Hàng chân mày Mục Nhĩ Thiếp nhíu chặt.
Oanh!!
Đúng lúc này, phía bắc Kiếm Bắc quan đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khổng lồ lướt tới, đại địa ầm ầm rung chuyển. Đó là một con quái vật đầu hổ chín đuôi.
Toàn bộ hung thú lập tức lui lại, né ra thành một con đường lớn cho nó đi qua.
“Lục Ngô?” Lam Hi Hoà nhíu mày.
Thú hoàng Lục Ngô đứng giữa bầy hung thú, ngồi xuống, nhếch miệng nói tiếng người: “Giết.”
Toàn bộ hung thú vào thời khắc ấy đều phục tùng mệnh lệnh của nó, vô số đòn công kích phô thiên cái địa đánh tới.
Hư ảnh Lam Hi Hoà loé lên, trở về hồng liễn.
Mục Nhĩ Thiếp thấy vậy cười nói: “Muộn rồi.” Quyền cương ập đến.
Lam Hi Hoà gọi ra pháp thân cùng Tinh Bàn, Nhật Nguyệt Tinh Luân xoay chuyển không ngừng, mười ba Mệnh Cách sáng rực lên. Nguyên khí quanh nàng lập tức ngưng cương, bắn ra bốn phương tám hướng.
Phàm là hung thú trong phạm vi ngàn mét quanh hồng liễn đều bị đánh giết. Quang mang sáng rỡ khiến tầm mắt chúng nó trở nên mù loà trong ngắn hạn, cương khí đi đến đâu, hung thú thịt nát xương tan đến đó.
Lực lượng rốt cuộc cũng ngừng lại, quang mang tán đi. Lam Hi Hoà hạ lệnh: “Đi.”
Ông.
Mục Nhĩ Thiếp gọi ra pháp thân chắn trước mặt hồng liễn. Minh Vương Giới toả ra lực lượng quỷ dị giúp hắn ngăn trở một chiêu kinh thiên vừa rồi.
Lục Ngô đứng lên, bốn vó đạp đất đi tới quan đạo giữa hai toà sơn phong. Nó nhấc trảo cào tới.
Phanh !
Một ngọn sơn phong bị đánh bay.
Nó lại nhấc trảo.
Ầm!
Ngọn sơn phong thứ hai bị san bằng.
Đàn Ly Lực sau lưng đạp trên đất bằng ào ào phóng vào Kiếm Bắc quan.
Thấy cảnh này, Mục Nhĩ Thiếp mừng rỡ vô cùng, trong mắt loé lên ánh sáng.
Minh Vương Giới ẩn hiện quang hoa, Mục Nhĩ Thiếp bay về phía hồng liễn, song quyền va chạm, sức chiến đấu của hắn đã đề cao lên một bậc!
“Để ta.” Ninh Vạn Khoảnh nói.
“Không cần.”
Lam Hi Hoà đặt một tay lên ngực, than nhẹ một tiếng: “Đã biết không thể nhúng tay… lại vẫn cứ làm.”
Dường như nàng đang tự trách, lại giống như đang phê bình chính mình, giọng điệu có chút kỳ quái.
“Lam Hi Hoà, ngươi thật là ngu xuẩn.” Nàng lại lẩm bẩm.
“Trẫm đã cho ngươi cơ hội!”
Quyền cương như lôi đình đánh tới, phảng phất như muốn xé rách không gian. Ngay khi hắn vọt tới hồng liễn.
Oanh!
Trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo kinh lôi, bổ trúng Mục Nhĩ Thiếp.
Mục Nhĩ Thiếp lập tức bị đánh bay, lui về sau trăm mét mới ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn lên.
Anh Chiêu chở Lục Châu từ trên mây chậm rãi hạ xuống. Lục Châu một tay đặt sau lưng, một tay chỉ vào Mục Nhĩ Thiếp nói:
“Lão phu rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”
Trong lúc hạ xuống, Lục Châu xem lại giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 365.760 điểm.
Đủ để mua át chủ bài. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giải quyết được kẻ cầm đầu thì những mục tiêu còn lại đã có Lam Hi Hoà ứng phó.
Đáng tiếc là tấm thẻ Lôi Cương vừa rồi đến tỷ lệ đánh bị thương cũng không được kích phát, chỉ đánh trúng mục tiêu mà thôi.
Thấy Lục Châu xuất hiện, Ninh Vạn Khoảnh và Lam Hi Hoà lộ vẻ mừng rỡ.
“Lục các chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận