Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 900

“Chuyện gì xảy ra?” Diêu Thanh Tuyền còn chưa kịp rời đi đã thấy hung thú trên trời bị phong kiếm đánh giết, thi nhau rơi xuống.
Cuồng phong không ngừng, phong kiếm mãnh liệt như thuỷ triều từng đợt thổi tới áp chế hung thú hoàn toàn.
Người khác nhìn không hiểu, nhưng Tư Không Bắc Thần sao có thể không phát hiện ra. Hắn nhíu mày nhìn về phía Lục Châu. Trên thân Lục Châu đang tản ra khí tức nhàn nhạt, cách không khống chế cuồng phong trên bầu trời.
Càng là người trong nghề, càng hiểu được độ khó.
“Vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo…” Tư Không Bắc Thần khom người với Lục Châu, “Thụ giáo.”
Năm vị thủ toạ cuối cùng cũng hiểu ra. “Thì ra là lão tiền bối ra tay.”
Ngu Thượng Nhung biết tao nghệ kiếm đạo của sư phụ cực cao, nhưng tới mức này thì lại khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
Cho dù là người không hiểu về kiếm đạo như Vu Chính Hải cũng thấy được điểm lợi hại trong này. “Diệu, thật diệu.”
Rốt cuộc hung thú trên bầu trời quá sợ hãi, vội vàng trốn khỏi khu vực của Cửu Trọng Điện. Thiên không lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này Lục Châu cũng đã tỉnh táo lại. Đây chính là kiếm đạo mới học, Định Phong Ba?
Lục Châu không rõ vì sao mình lại tiến vào trạng thái thất thần như vậy, trạng thái này khiến hắn nhanh chóng lĩnh ngộ được sự kỳ diệu của kiếm đạo. Khi tinh thần mông lung, vạn vật dường như đều trở thành một thể, gió chính là nguyên khí, cũng là vũ khí.
“Vô kiếm chi đạo của Lục huynh đã đăng phong tạo cực. Khắp thiên hạ sẽ không còn có người thứ hai lĩnh ngộ được kiếm đạo kỳ diệu thế này.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu đã hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng âm thầm tự cảnh cáo mình sau này nếu gặp phải tình huống tương tự nhất định phải bảo đảm bản thân mình được an toàn trước đã.
“Điêu trùng tiểu kỹ thôi, không đáng nhắc tới.” Lục Châu đáp.
“Lục huynh, chúng ta cùng chung chí hướng, hay là huynh ở lại Cửu Trọng Thánh Cung, hai ta mỗi ngày uống rượu luận kiếm, há không đẹp ư?”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu còn có việc quan trọng phải làm, chuyện luận kiếm để sau này hẵng nói.”
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ thất vọng. “Đã vậy thì ta cũng không ép huynh lưu lại… Nhưng hôm nay sắc trời đã tối, bên ngoài có rất nhiều hung thú, ngày mai huynh hãy đi. Tối nay chúng ta thắp đèn trò chuyện cả đêm, huynh thấy sao?”
Lão già này có phải là biến thái không vậy?
Lục Châu lại lần nữa lắc đầu. “Cửu Trọng Điện đương nhiên rất tốt, nhưng lão phu vẫn thích ở Thiên Liễu Quan hơn. Hung thú thì làm gì được lão phu.”
Tư Không Bắc Thần càng thêm thất vọng. Đừng nói là đám hung thú phi cầm, cho dù là cự thú đến thì tu hành giả khai Mệnh Cách vẫn có thể chiến thắng dễ dàng.
“Thật là đáng tiếc…”
Lục Châu phất ống tay áo nói: “Từ nay lão phu sẽ trú ngụ ở Thiên Liễu Quan, cáo từ.”
Tư Không Bắc Thần chắp tay: “Lục huynh có việc gì cần cứ gửi phi thư, ta sẽ tự mình tiếp nhận.”
Lục Châu không nói thêm gì, đạp không bay ra khỏi Thánh Cung. Những người còn lại khom người hành lễ với Tư Không Bắc Thần rồi theo sau Lục Châu bay về phía phi liễn.
Năm vị thủ toạ cũng bay ra ngoài, dùng lễ đưa tiễn.
Sau khi đám người rời đi, Chúc Huyền mới lảo đảo ngã phịch xuống đất, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tư Không Bắc Thần biết rõ Chúc Huyền vì quá sợ hãi nên mới không đi theo đưa tiễn, bèn nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Một kiện Tứ Phương Cơ đổi lấy mạng của ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng. Chuyện hôm nay lão phu sẽ không trách ngươi, nếu chuyện này xảy ra với người khác thì ai cũng sẽ làm như ngươi thôi.”
Chúc Huyền nghe vậy vội vàng dập đầu nói: “Tạ ơn Điện chủ khai ân! Tạ ơn Điện chủ khai ân!”
“Lui xuống đi, chọn một kiện vũ khí khác mà sử dụng.”
“Vâng.”
Chúc Huyền cung kính rời khỏi Cửu Trọng Thánh Cung.
Tư Không Bắc Thần nhìn Chúc Huyền rời đi, trong lòng không khỏi thở dài. Cửu Trọng Điện không người kế tục khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tư Không Bắc Thần ngồi yên trên ghế chủ toạ, suy nghĩ đến xuất thần. Không biết qua bao lâu sau mới thì thào một tiếng: “Thật sự có thể khai Mệnh Cách sao?”
Trên Huyết Dương Sơn, trong đại điện của Huyết Dương Tự.
Phương trượng Pháp Hoa đang ngồi gõ mõ, đột nhiên dừng lại động tác. Một khối đá đặt trên chiếc bàn gần đó đột nhiên trở nên ảm đạm rồi vỡ vụn.
“A di đà phật…”
Pháp Hoa thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục gõ mõ.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đại Đường.
“Bệ hạ, trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh xuất hành bất lợi, đã bỏ mình.” Một tên công công đứng bên ngoài bình phong cung kính nói.
Hồi lâu sau, trong bình phong mới truyền ra tiếng nói: “Chuyện này giao cho Thiên Vũ Viện đi.”
“Tuân lệnh.”
Phi liễn phi hành về Thiên Liễu Quan. Lục Châu đứng bên cạnh bánh lái quan sát đại địa.
Hạ Trường Thu vừa cầm lái vừa tâng bốc: “Không ngờ lão tiền bối lại có thể dùng một chưởng đánh chết Trần Bắc Chinh!”
Lục Châu đã miễn dịch với loại tâng bốc không có não này, trong lòng không chút ba động.
“Để ta lái cho.” Vu Chính Hải đi tới nói.
“Chuyện này…” Hạ Trường Thu hơi nghi hoặc.
“Ngươi bay chậm như vậy, biết bao giờ mới về tới Thiên Liễu Quan? Gia sư khổ chiến với thập diệp, lại còn âm thầm đọ sức với Tư Không Bắc Thần, người đã rất mệt mỏi rồi, không có thời gian lãng phí vào việc này.”
Hạ Trường Thu lúng túng tránh sang một bên.
Vu Chính Hải vừa cầm lái, tốc độ phi liễn đã nhanh hơn gấp mấy lần. Tiểu Diên Nhi lập tức cười rộ lên:
“Ta đã nói rồi mà, có đại sư huynh ở đây ông sẽ không có cơ hội cầm lái đâu. Đại sư huynh của ta chuyện khác không nói, chứ lái phi liễn là lợi hại hạng nhất!”
Vu Chính Hải quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi. Nếu là người khác nói lời này thì hắn đã nổi nóng từ lâu, nhưng với Tiểu Diên Nhi thì ngược lại, hắn cười ha hả nói:
“Cửu sư muội, đại sư huynh của muội biết rất nhiều thứ, lái phi liễn chỉ là một trong số đó mà thôi. Nhìn xem, ta sẽ khiến nó bay càng nhanh hơn”.
Ông!
Vu Chính Hải phóng thích nguyên khí như thuỷ triều bao phủ cả phi liễn, nguyên khí ngưng thành cương, phi liễn tựa như được đặt trong một quả cầu thuỷ tinh, toàn thân phát sáng lên. Ngay sau đó nó bộc phát tốc độ như một viên đạn bắn thẳng về phía trước.
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đều nghẹn họng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận