Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 971

Hàng chân mày Dư Trần Thù nhíu lại thật chặt. Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng nói:
“Đối thủ rất có thể đã khai Mệnh Cách. Nàng nghiên cứu nhiều năm như vậy, mau nói cho ta biết làm sao mới có thể khai Mệnh Cách.”
Hắn đột nhiên xoay người nhìn nàng, hai mắt trừng lên. “Làm sao mới có thể giết được người đã khai Mệnh Cách?”
Lạc Tuyên nằm trên giường, hai mắt vẫn bất động vô thần, ngoại trừ việc nàng còn sống thì trông nàng lúc này chẳng khác gì một cái xác không hồn.
Dư Trần Thù vô cùng tức giận. Thái độ lạnh lùng đến cực điểm của Lạc Tuyên đã chọc giận hắn.
Dư Trần Thù đột nhiên nhấc tay tung ra một chưởng ấn. Hồng sắc chưởng ấn nhanh như thiểm điện đánh vào bên dưới chiếc giường đá. Ầm!
Lạc Tuyên vẫn thờ ơ bất động, ngay cả mí mắt cũng không nháy đến một lần. Trông nàng hệt như đã chết.
Dư Trần Thù thu chưởng, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác áy náy hối hận. Lát sau, hắn dần dần bình phục.
“Lạc Tuyên, nàng là người đã mở ra cấm kỵ của thiên địa. Vậy nàng hãy ngồi dậy giải quyết những chuyện này đi! Nói cho ta biết, Thái Hư ở đâu?! Rốt cuộc nàng đã để hạt giống Thái Hư ở đâu?”
Nói xong lời cuối, Dư Trần Thù kích động đến mức trong mắt xuất hiện tia máu. Ai mà ngờ được Viện trưởng Thiên Vũ Viện cao cao tại thượng không ai bì nổi lại có thể thất thố đến mức này?
Đáng tiếc, Lạc Tuyên vẫn không nói một lời.
Dư Trần Thù lắc đầu phất tay, cửa đá sau lưng chậm rãi di chuyển. Tên đệ tử cầm đèn nhanh chân tiến vào thạch thất.
Dư Trần Thù khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, tay chắp sau lưng hỏi: “Tình hình của Lạc Tuyên thế nào rồi?”
“Bẩm Viện trưởng đại nhân, nữ y sư đã kiểm tra cho nàng, nói rằng nàng có thể đã mắc chứng mất hồn.” Tên đệ tử nói.
“Chứng mất hồn?”
“Người bị chứng mất hồn sẽ không thể giao lưu trò chuyện với người khác, không còn ký ức và suy nghĩ, thậm chí còn không được như động vật. Nàng hiện tại… hiện tại chỉ còn là một cái xác không hồn.”
Dư Trần Thù nhíu mày.
“Chăm sóc nàng cho tốt, dù thế nào cũng phải trị được chứng mất hồn này.”
“Vâng.”
Dư Trần Thù chắp tay sau lưng rời khỏi thạch thất. Đi qua dãy nhà giam vừa âm u vừa hôi thối, từng tiếng nói điên dại vang lên.
“Hắc hắc, lại là mùi thối quen thuộc của viện trưởng đại nhân… ta nhớ ngươi muốn chết..”
“Đến đây nào viện trưởng đại nhân… Mấy trăm năm rồi mà trên người ngươi vẫn có cái mùi thối như vậy…”
Trước đây Dư Trần Thù chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến mấy người này. Không ai biết trong lòng đất bên dưới Thiên Vũ Viện lại giam giữ rất nhiều cường giả trên thế gian, những người này đều bị gán cho danh hiệu “ác ma”, “người điên”, “bệnh tâm thần”…
Nhưng hôm nay tâm tình Dư Trần Thù cực kỳ kém. Đi đến nửa đường, hắn đột nhiên dừng bước, âm lãnh nói: “Xem ra ta giáo huấn các ngươi vẫn chưa đủ.”
“Đừng, đừng đánh ta… Viện trưởng đại nhân, ngài muốn có được hạt giống Thái Hư sao? Ta có thể nói cho ngài, ngài lại đây… mau lại đây…”
Soạt !
Trong bóng tối vang lên tiếng xiềng xích va chạm xuống sàn nhà. Hai tay Dư Trần Thù đột nhiên vung ra, bốn phía xuất hiện hồng cương đỏ thẫm. Phanh phanh phanh!
Trong hắc ám vang lên tiếng kêu thảm, sau đó là những tràng cười đầy trào phúng.
“Ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh… Có dám thả bọn ta ra rồi đánh một trận thống khoái không? Đồ hèn nhát, ta biết ngươi không dám… Chỉ có như thế mà đòi tìm được Thái Hư, ngươi nằm mơ đi! Ha ha ha… Lạc Tuyên là thiên tài, nàng là thiên tài mà ngươi không bao giờ với tới được! Ha ha ha ha…”
Tiếng cười khiến người ta sợ hãi. Dư Trần Thù hờ hững nói: “Khiến các ngươi thất vọng rồi. Ý tưởng của Lạc Tuyên… ta đã thực hiện được.”
“Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi muốn gạt bọn ta? Không có cửa đâu! Dư Trần Thù… ngươi đứng lại đó! Ngươi đứng lại !”
Tiếng xiềng xích lại vang lên không ngừng. Dư Trần Thù không để ý đến bọn hắn, thản nhiên rời khỏi lòng đất.
Ba ngày sau, trong bãi đá nơi rừng sâu yên tĩnh.
Ngu Thượng Nhung đã điều tức được ba ngày, thương thế trong người tốt lên một nửa, tu vi cũng khôi phục không ít. Khi hắn mở mắt ra, ánh nắng gay gắt xuyên qua rừng cây chọc trời khiến cả khu rừng bừng sáng.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn Cát Lượng, nó hí lên một tiếng thay cho lời chào.
Ngu Thượng Nhung khẽ mỉm cười, nửa đoạn Trường Sinh Kiếm bay ra khỏi vỏ rồi vọt lên thiên không. Thiên võng lập tức hiện ra như mạng nhện, cương tuyến xuất hiện lít nha lít nhít cản lại khiến Trường Sinh Kiếm rơi xuống mặt đất.
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, miệng lẩm bẩm: “Phá giải trận này như thế nào đây?”
Nếu lời Giang Tiểu Sinh nói là thật, trận pháp này do các bậc tiên hiền để lại thì rất khó phá giải.
Ngu Thượng Nhung nhảy lên lưng Cát Lượng, bay vòng vèo khắp nơi trong bãi đá. Mỗi khi bay đến biên giới bãi đá đều xuất hiện cương tuyến đan thành hình mạng nhện giam cầm hắn. Ngu Thượng Nhung không ngừng chưởng vào các cột đá nhưng không có tác dụng gì.
“Đã là trận thì tất phải có phương pháp phá giải.” Ngu Thượng Nhung cẩn thận suy xét. “Nếu cột đá sắp xếp theo một thứ tự nhất định để tạo thành đại trận, vậy ta thử phá hỏng loại kết cấu này xem…”
Ngu Thượng Nhung rút đoạn kiếm ra, kiếm cương xuất hiện đầy trời rồi đồng loạt đánh về phía một cột đá. Số lượng kiếm cương nhiều như vậy nhưng vẫn không thể phá vỡ nổi cột đá sừng sững.
“Số lượng không đủ?” Ngu Thượng Nhung đã nhận ra được điểm mấu chốt.
Ba trăm sáu mươi mốt cây cột đá đan vào nhau tạo thành mạng nhện, muốn phá hỏng một cây cột đá cần phải có ba trăm sáu mươi tia kiếm cương đánh ra cùng một lúc. Mà muốn phá huỷ đại trận này phải tấn công toàn bộ cột đá, tương đương với điều động hơn sáu mươi ngàn tia kiếm cương. Làm sao tạo ra được nhiều kiếm cương như thế?
Ngu Thượng Nhung ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười. “Có lẽ các bậc tiên hiền muốn ta lĩnh ngộ Thiên Tử Kiếm tại đây.”
Nghĩ vậy, hắn ngồi xếp bằng, đoạn kiếm lơ lửng trước mặt, cố gắng gia tăng nguyên khí và lực khống chế.
Nhưng năng lực của con người là có hạn. đạt tới Nguyên Thần cảnh có thể ngưng tụ ra vạn tia kiếm cương, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Số lượng còn kém xa lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận