Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1927: Lực lượng Thiên Đạo

Mọi người tản ra chừa lại khoảng sân trống cho Lục Châu. Từ khi hắn xuất quan đến nay còn chưa có ai được nhìn thấy cảnh giới hiện tại của Các chủ.
Lục Châu vươn tay, năm ngón tay bốc ra quang mang. Thân thể thiếu nữ lăng không bay lên, trông nàng như một nàng công chúa đang bình yên ngủ, lam sắc điện hồ vờn quanh người nàng như du long, sau đó tiến vào mi tâm nàng.
Một đoá lam liên xuất hiện.
Nhìn thấy lam liên, Khâm Nguyên kích động vô cùng. Trên đời này chỉ có Ma Thần mới có lam liên, cũng chỉ có Ma Thần mới có hy vọng phục sinh nữ nhi! Trái tim Khâm Nguyên đập vang kịch liệt trong lồng ngực.
Ý thức Lục Châu tiến vào Phục Sinh Hoạ Quyển, bên trong là hắc ám mênh mông giơ tay không thấy ngón. Bên tai Lục Châu truyền tới giọng nói của Ma Thần !
Không ai có thể vĩnh sinh bất tử thật sao… Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin!
Ma Thần không tán đồng câu nói này.
Ý thức của Lục Châu bay vòng vòng trong bóng tối vô tận, càng lúc càng khuếch tán ra tứ phương…
Rốt cuộc tại điểm cuối của hắc ám, hắn nhìn thấy một tia kim quang. Lục Châu lập tức bay về phía nguồn sáng đó.
Khi hắn sắp đến gần, từng đạo lực lượng như sóng gợn bắn ra tựa như không hy vọng có nhân loại đến gần, bên tai lại truyền ra âm thanh: “Chỉ có trở thành Di Thiên Thần Đế mới có thể đến gần Công Đức Thạch.”
“Nếu không… hình thần câu diệt!”
Ông !
Kim quang càng lúc càng mở rộng như mặt trời dâng lên, từ từ rọi sáng toàn bộ thế giới hắc ám. Trong phút chốc cảnh vật bên trong Phục Sinh Hoạ Quyển hoá thành thế giới dạt dào sinh cơ.
Ngay sau đó ánh sáng vụt tắt, thế giới lại bao trùm trong bóng tối, mà quang mang trên Công Đức Thạch đã trở nên ảm đạm, kim sắc ký hiệu phiêu phù ra bốn phương tám hướng.
Trong toà kiến trúc cổ.
Đám người nhìn thấy một màn thần kỳ. Từng kim sắc tự phù từ trong Phục Sinh Hoạ Quyển bay ra rồi tiến vào thân thể thiếu nữ.
Đám người kinh hô thành tiếng: “Đây là…”
“Phục sinh chi thuật?!”
Tự phù như trường long lượn vòng quấn quanh thân thể thiếu nữ. Một cỗ năng lượng cường đại như bài sơn đảo hải phát tiết ra, chấn vỡ toàn bộ mấy toà kiến trúc cổ xung quanh.
Mà điều khiến mọi người càng thêm kinh ngạc là bã vụn lại lơ lửng giữa trời, không hề rớt xuống đất.
“Lực khống chế đạt tới cực hạn…”
“Lục các chủ…”
Biểu tình của Lục Châu chưa hề thay đổi, hắn thậm chí không để ý tới mấy toà kiến trúc, ý thức hoàn toàn đắm chìm vào Phục Sinh Hoạ Quyển.
Hắn cảm giác được cỗ năng lượng cuồn cuộn bên trong vô cùng thần bí và cường đại, một khi thất thần sẽ thất bại ngay lập tức.
“Thiên Đạo?” Lục Châu thì thào tự nhủ.
[Ting ! sơ bộ lĩnh ngộ lực lượng Thiên Đạo, mời tiếp tục cố gắng.].
Lục Châu không hề phân tâm, đám tự phù lít nha lít nhít như sao trên trời quanh quẩn bên người nàng.
Đúng lúc này, các tự phù chậm rãi rơi xuống. Không phải dung nhập vào kỳ kinh bát mạch, mà là tiến vào mặt đất.
Tự phù thứ nhất rơi xuống, đại địa rung động. Tự phù thứ hai rơi xuống, đại địa chấn động kịch liệt. Tự phù thứ ba, thứ tư… cứ thế tự phù cuồn cuộn dung nhập vào lòng đất.
Mà bên trong Phục Sinh Hoạ Quyển, ý thức của Lục Châu phát hiện Công Đức Thạch càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng dập tắt!
Cũng chính lúc này, ý thức hắn trở về bản thể.
Lục Châu nhìn về phía nữ hài, sau đó mặc niệm thiên nhãn thần thông để quan sát xem rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.
Hắn nhìn thấy mỗi nơi tự phù rơi xuống, mặt đất lại bốc lên một làn khói xanh, không khỏi nhẹ giọng nói: “Đại địa?”
Lục Châu nghĩ tới tinh hà mênh mông bên dưới vực sâu nơi mình đã tu luyện suốt trăm năm.
Ầm ầm!
Tiếng chấn động kịch liệt vang lên. Đại đệ tử Hoa Dận la lớn: “Cổ trận sắp sập rồi! Mọi người cẩn thận!”
Khâm Nguyên kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tầng bình chướng vốn trong suốt vô hình nay đã hiện ra rõ mồn một, tất cả đều do cổ trận đang xảy ra biến hoá kịch liệt.
Khâm Nguyên nói: “Để ta chống!”
Nó đạp đất bay lên, hoá thành hình dạng ong mật, đôi cánh giang ra. Toàn bộ tộc nhân Khâm Nguyên tộc cũng đồng loạt giang cánh.
Soạt !
Thượng cổ thánh hung trút xuống lực lượng để bù đắp cho đại địa lực lượng, bổ sung vào cổ trận.
Tất cả mọi người khẩn trương vô cùng. Lục Châu liên tục thôi động Phục Sinh Hoạ Quyển để duy trì sinh cơ.
Lần này sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển khác hẳn lần trước, Lục Châu có dự cảm mình sẽ thành công. Nhìn đám khói xanh không ngừng bốc ra khỏi mặt đất, Lục Châu lại càng có niềm tin mãnh liệt.
Lực lượng của Khâm Nguyên chỉ có thể bổ sung được trong chốc lát, không cách nào duy trì lâu. Rốt cuộc cổ trận xuất hiện lực lượng phản phệ, Khâm Nguyên và các tộc nhân bị đánh rơi xuống đất.
Ầm!
Bình chướng của cổ trận vỡ ra thành từng mảnh, cuồng phong thổi tới, khí lưu bên ngoài tràn vào Văn Hương Cốc, đám bách hoa lập tức trở nên úa tàn.
“Cổ trận… vỡ rồi!” Khâm Nguyên vô lực nhìn lên bầu trời. Văn Hương Cốc mà bọn hắn sống hơn một trăm ngàn năm đã không còn.
Bầu trời u ám, thỉnh thoảng có từng đàn hung thú bay lướt qua. Đây chính là hiện tượng đặc thù khi mất cân bằng.
Khâm Nguyên ổn định lại tâm tình, xoay người nhìn về phía Lục Châu và nữ nhi.
Đúng lúc này, giữa bầu trời Văn Hương Cốc đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng chói loá, tựa như thương thiên đang mở mắt. Quang hoa bắn ra khắp nơi.
“Cẩn thận!” Triệu Hồng Phất hô to, “Đây là phù văn thông đạo cỡ lớn!”
Từ trong phù văn thông đạo có một đoàn người đồng loạt bay ra, sau lưng bọn hắn đều có một đôi cánh.
Khâm Nguyên kinh ngạc nhìn lên không trung: “Vũ tộc?!”
Người cuối cùng bước ra khỏi phù văn thông đạo là một cao thủ Vũ tộc toàn thân toả ra quang mang, đôi cánh sau lưng hắn cũng lớn hơn của những người khác nhiều. Chỉ là… tướng mạo người này lại xấu xí vô cùng, trông như mặt chuột, cả người đen như mực.
Khâm Nguyên nói: “Là Phi Đản đại tướng quân của Vũ tộc.”
“Ngươi biết hắn?”
“Vũ tộc không phải chỉ có đám người giống như thiên sứ mà còn do các tộc biết bay khác tạo thành.” Khâm Nguyên giải thích, “Kẻ này là thượng cổ thánh hung Phi Đản đại tướng quân, có tu vi tiểu đế quân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận