Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1614

“Sư phụ ta khai ân, các ngươi còn thất thần cái gì? Còn không mau cút đi!” Tiểu Diên Nhi dữ dằn nói.
Trừ hai huynh đệ Trí Văn Tử, những người khác lập tức giải tán.
Lục Châu cúi đầu nhìn hai người quỳ dưới đất nói: “Tần Đế hai mươi hai Mệnh Cách, đây chính là tự tin của các ngươi sao?”
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử vội vàng xua tay nói: “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.”
“Các ngươi là cao thủ Đại Tấn quốc, Tần Đế diệt quốc gia của các ngươi, hẳn phải có thù mới đúng chứ?” Lục Châu không rõ vì sao bọn hắn lại gia nhập Đại Cầm.
“Chim khôn lựa cành mà đậu. Nếu lão tiên sinh nguyện ý thu nhận huynh đệ chúng ta, chúng ta sẽ không chút do dự thề chết đi theo lão tiên sinh.” Trí Văn Tử nói.
“Ngươi hiểu sai ý lão phu. Các ngươi không xứng gia nhập Ma Thiên Các.” Lục Châu nói thẳng.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử càng thêm khó chịu, chẳng khác nào thịt cá nằm trên thớt gỗ, mặc người chém giết.
Lục Châu đánh giá hai người rồi hỏi: “Có phải Tần Đế từng đi qua Thiên Khải Chi Trụ không? Thành thật trả lời.”
Trí Văn Tử lập tức thành thật đáp: “Đã từng đi. Tần Đế đến Thiên Khải Chi Trụ tại ‘Bô Thì’, thu hoạch được thổ nhưỡng Thái Hư ở đó.”
“Còn có gì nữa?”
“Còn có rất nhiều Huyền Mệnh Thảo, Huyền Vi Thạch, Hoả Liên, Tuyết Liên, Huyết Nhân Tham, Thiên Hồn Thảo, Huyễn Minh Thạch,…” Trí Văn Tử kể ra.
Triệu Dục rốt cuộc nghe hiểu, tức giận nói: “Ngươi nói hắn có Tuyết Liên, Hoả Liên và Huyết Nhân Tham?”
Trí Văn Tử hiểu được vì sao Triệu Dục phẫn nộ, bèn dập đầu nói với Triệu Dục: “Bệ hạ, bệ hạ không cho thần nói với người khác! Triệu công tử bớt giận!”
Triệu Dục tức giận giơ chân, hung hăng đạp Trí Văn Tử một cái ngã nhào. “Hắn trơ mắt nhìn mẫu thân của ta nằm liệt trên giường? Hắn nhẫn tâm nhìn nhi tử mình liều mạng xâm nhập bí ẩn chi địa?”
Hành vi của Tần Đế còn khiến người ta tức giận hơn cả hổ dữ ăn thịt con.
Trí Văn Tử không dám nói tiếng nào, cũng không hiểu được vì sao Tần Đế làm như thế, chỉ có thể tiếp nhận cơn giận của Triệu công tử với biểu tình oan ức.
“Ngươi uỷ khuất cái rắm! Trước đó tự tin phách lối lắm mà?” Minh Thế Nhân trừng mắt nói.
Lục Châu lại hỏi: “Tần Đế đã là chân nhân, vì sao không diệt trừ các chân nhân khác để thống nhất Đại Cầm? Dã tâm của hắn vốn không nhỏ.”
“Bị cân bằng giả trong Thái Hư ước thúc… Trước đó Tần Đế bệ hạ dùng thượng cổ bí pháp trong cung để áp chế tu vi, bảo trì trạng thái mười bảy Mệnh Cách đỉnh phong. Sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, Tần Đế bệ hạ không cố kỵ nữa. Chỉ là không ngờ Thác Bạt chân nhân và Diệp chân nhân lại xảy ra chuyện.” Trí Văn Tử nói.
“Bạch ngọc trong tay hắn là thứ gì?” Lục Châu hỏi.
“Vật đó tên là Bạch Long Ngọc, là thánh vật hợp cấp.” Trí Văn Tử nói, “Cụ thể có tác dụng gì thì ta không biết.”
“Trừ những thứ đó ra, hắn còn có thủ đoạn gì nữa?”
“Trong cung có thượng cổ đại trận, nếu không cần thiết, ta đề nghị…”
“Ngươi đề nghị cái rắm. Mặc kệ là đại trận gì, ở trước mặt sư phụ ta đều là giấy, hù doạ ai hả? Bớt có dùng mắt ếch của ngươi để nhìn lên miệng giếng đi!” Minh Thế Nhân hậm hực nói.
Đám người Ma Thiên Các im lặng lắc đầu.
Từ khi đến thanh liên giới, bọn hắn đều thấy tính tình Minh Thế Nhân trở nên rất táo bạo, nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.
Trí Văn Tử nói: “Vâng vâng, cầu lão tiên sinh tha thứ!”
“Trong cung còn có cao thủ nào?”
“Trừ huynh đệ chúng ta ra thì còn có tứ đại thị vệ và thái giám tổng quản Cao Thuyết, đều có thực lực của người tự do. Nhưng với lão tiên sinh thì những người này đều không là gì, không đáng nhắc tới.”
Biểu tình Lục Châu thản nhiên nhưng trong lòng lại bắt đầu xoắn xuýt. Nhiều cao thủ như vậy làm sao mà đối phó?
Đã lỡ đâm vào tổ ong vò vẽ Tần Đế, nếu không giải quyết triệt để thì kim liên giới nguy to.
Lục Châu gật đầu nói: “Niệm tình các ngươi biểu hiện không tệ, tạm thời tha cho các ngươi một mạng.”
Trí Văn Tử vui mừng nói: “Lão tiên sinh, xin ngài thu nhận chúng ta. Ta cam đoan sẽ tận tâm tận lực, trung thành cảnh cảnh, ra sức làm việc cho Ma Thiên Các!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Đừng nói là ngươi, cho dù Tần Đế quỳ xuống cầu xin, lão phu cũng không cho hắn gia nhập Ma Thiên Các. Ngươi phản bội Đại Tấn quốc, phản bội Tần Đế, còn dám nói cái gì là trung thành?”
Trí Văn Tử không phản bác được.
Loại người này rõ ràng rất có vấn đề về nhân phẩm, Lục Châu không hiểu vì sao nhân vật như Tần Đế lại giữ hai kẻ này ở bên người?
“Giải xuống đi.” Lục Châu phất tay.
“Xin chờ một chút!” Trí Văn Tử đột nhiên giơ cánh tay lên như học sinh muốn phát biểu.
Lục Châu liếc nhìn hắn, xem ra còn có chút chuyện hắn chưa nói hết. “Nói đi.”
Trí Văn Tử nuốt nước miếng nói: “Ta muốn xin lão tiên sinh một điều kiện… Đừng động thủ, ta biết mình không có tư cách đàm phán, chỉ muốn được sống mà thôi, cho dù các vị giết ta cũng không được gì mà.”
Minh Thế Nhân vừa định chửi ầm lên, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại.
“Lão phu cho ngươi một cơ hội. Nếu không nói ra được thông tin gì có ích, các ngươi không tránh khỏi một kiếp.”
Trí Văn Tử nhìn quanh rồi sợ sệt nhìn về phía Minh Thế Nhân. “Ngài bảo hắn tránh ra đi!”
“Lui ra.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh. Sư phụ có việc cần phân phó cứ gọi, đồ nhi lập tức phóng tới!” Minh Thế Nhân lui về phía đám người Ma Thiên Các.
Trí Văn Tử cố ý áp chế khí tức, truyền âm nói: “Ta nhớ có một lần khi vào cung gặp bệ hạ, lúc đó bệ hạ đang tắm rửa thay quần áo. Lần đó, ta ngửi được mùi vị của… Mạnh phủ.”
Mùi vị của Mạnh phủ?
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Đời này ta không bao giờ quên được cái mùi đó, mùi máu tươi và tàn sát. Đáng tiếc, mùi vị đó chỉ kéo dài có mấy hơi thở rồi biến mất.”
“Ý ngươi là Tần Đế chính là hung thủ giết chết tất cả mọi người trong Mạnh phủ?” Lục Châu hỏi.
Có thể lúc đó hắn tắm rửa để thanh lý vết máu.
Trí Văn Tử lắc đầu nói: “Ngay từ đầu ta cũng cho là như vậy. Nhưng sau đó bệ hạ triệu kiến ta, ta không còn ngửi được mùi vị gì bất thường nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận