Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 548

Trong rừng bỗng xuất hiện mấy cặp mắt màu xanh đen.
Tiếng sáo càng lúc càng vang xa, tràn ngập sức sống. Đám hung thú trong rừng cũng chậm rãi bước tới.
“Là tiểu cô nương thông hiểu âm luật và thú ngữ kia?” Vu Chính Hải kinh ngạc nói.
Tiếng sáo du dương phối hợp với màn đêm tĩnh mịch có phong vị đặc biệt. Nếu chỉ đơn giản thưởng thức nhạc khúc thì đây là một mỹ sự. Nhưng nhạc khúc có thể điều động hung thú thì không còn mang lại cảm giác tươi đẹp nữa.
Đám hung thú chậm rãi tiến lại gần. Lục Châu nhẹ nhàng nâng chân giẫm xuống đất.
Đại địa rung động! Một vòng gợn sóng tản ra tứ phía khiến đám hung thú chạy tứ tán, chỉ trong phút chốc đã không còn bóng dáng.
“Ngươi bảo Hoa Trọng Dương tới tế thiên đài là vì muốn nha đầu này giúp các ngươi đánh hạ Kinh Châu?”
“Chuyện này…”
Vu Chính Hải biết việc này là hắn không đúng. Lợi dụng một nha đầu ngây thơ không phải là tác phong nên có của một vị Giáo chủ. Nhưng người làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, luôn có một số chuyện nhất định phải hoàn thành.
“Vâng.” Hắn hồi đáp.
“Lão phu cũng rất tò mò về thân phận của tiểu nha đầu này.” Lục Châu nói.
Nghĩ lại lời vừa rồi Hải Loa nói với mình, Vu Chính Hải bỗng cảm thấy áy náy.
Cho tới nay, không từ bỏ chính là tín niệm, là quan điểm sống của hắn.
Thuở nhỏ gặp nhiều trắc trở, trưởng thành lại long đong. Tộc Vô Khải vì chiến loạn mà bị diệt tộc. Tận mắt nhìn thấy các huynh đệ không ngừng chết đi, hắn chỉ có thể bất lực. Bị bọn buôn người bán tới Lâu Lan rồi làm trâu làm ngựa, bị vương công quý tộc ngày ngày xẻo thịt lột da tới chết… Không từ bỏ chính là động lực để hắn kiên trì sống đến tận bây giờ.
Vậy mà Vu Chính Hải hắn lại định lợi dụng Hải Loa, sao hắn có thể không cảm thấy hổ thẹn.
“Nửa năm… ta chỉ cần nửa năm…” Vu Chính Hải nói.
“Ngươi kháng cự sư phụ mình như thế… chỉ bởi vì hắn muốn mượn tay các ngươi để đột phá cửu diệp?” Lục Châu lại hỏi.
Câu hỏi này khiến Vu Chính Hải trầm mặc.
Sự tình rất phức tạp, hắn phải suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Rất nhiều chi tiết hắn đã quên lãng từ lâu.
Nghĩ ngợi một lát, Vu Chính Hải đáp: “Tu hành giả tộc Vô Khải cả đời chỉ có thể chết ba lần… Thật không dám giấu giếm, ta đã chết hai lần.”
Khi nói ra lời này, ngữ khí Vu Chính Hải rất bình tĩnh như không có việc gì.
Lục Châu nhìn hắn, trong đầu nhớ lại Vu Chính Hải lúc mới nhập môn cũng là như thế. Cho dù gặp phải bao nhiêu trắc trở, mục đích của hắn chỉ có một: không ngừng trở nên mạnh mẽ.
“Lần thứ nhất ở Lâu Lan?” Lục Châu nghi hoặc.
Vu Chính Hải gật đầu.
“Lần thứ hai là do Cơ Thiên Đạo?” Lục Châu gọi thẳng tên nguyên chủ chứ không gọi Cơ huynh hay tôn sư.
Lần thứ hai tử vong của Vu Chính Hải là điểm mấu chốt. Sau đó hắn được Tư Vô Nhai cứu đi, cuốn nhật ký ra đời vào thời điểm đó.
“Đại Viêm năm Vĩnh Thanh thứ 154, vào đầu tháng Ba, gia sư lĩnh hội kim liên, trong lúc nhất thời bị mất khống chế, lời nói trở nên điên cuồng, thường xuyên nhắc tới phương pháp tấn thăng cửu diệp. Giữa tháng Ba, ta và nhị sư đệ luận bàn ở hồ Thiên Sơn, gia sư nổi giận, ba người hỗn chiến…”
“Cuộc chiến này kéo dài liên tục bảy ngày bảy đêm, từ hồ Thiên Sơn tiến về phía bắc, qua sông Vân Nộ, vượt núi Xích Lan…”
“Cuối cùng gia sư đánh bại cả hai người bọn ta.”
Nói đến đây, Vu Chính Hải thở dài một tiếng.
“Sau trận chiến này, gia sư trở về Ma Thiên Các, ta và nhị sư đệ đều trọng thương. Trong lúc tịnh dưỡng ý kiến không hợp nhau nên tranh cãi ba ngày, rốt cuộc nhị sư đệ tức giận rời đi.”
Lục Châu nghe vậy, trong lòng khẽ động. Những điều Vu Chính Hải vừa kể không hề có trong ký ức Lục Châu.
Kết hợp với những gì Ngu Thượng Nhung nói, Cơ Thiên Đạo quả thật đã phong ấn những ký ức liên quan đến cửu diệp… Như vậy, rốt cuộc Cơ Thiên Đạo đã phát hiện được chuyện gì mới làm ra hành động như thế?
Điểm mấu chốt này Lục Châu vẫn luôn nghĩ không thông.
Lục Châu rũ mắt nhìn xuống Vu Chính Hải. “Tại sao lại đánh nhau?” Ba người đang yên đang lành lại đột nhiên nói đánh là đánh, thật là kỳ quái.
Vu Chính Hải lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, Lục Châu lại hỏi: “Vậy lần đó ngươi chết là do hắn?”
“Có liên quan, mà cũng không hẳn liên quan…” Vu Chính Hải cười khổ lắc đầu.
“Là ý gì?”
“Sau khi trọng thương, ta bị người khác đánh lén, chuyện không đáng nhắc tới.” Vu Chính Hải đáp.
“Ai đánh lén ngươi?”
Vu Chính Hải lắc đầu. “Đa tạ Lục tiền bối quan tâm, chuyện của ta nhất định phải do chính tay ta giải quyết.”
“Thôi được.”
Loại chuyện này không thể miễn cưỡng. Tuỳ hắn vậy.
Lúc này Lục Châu đã hiểu rõ chân tướng sự tình. Trong lời kể của Vu Chính Hải tuy nghe có vẻ rất đơn giản nhẹ nhàng, nhưng trong đó có bao nhiêu khó xử thì không ai biết. Tính cách của Vu Chính Hải chắc chắn sẽ không kể khổ với ai, càng không chịu cúi đầu trước người khác.
Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn như vậy. Hành vi ngày hôm nay của hắn ngược lại khiến Lục Châu cảm thấy bất ngờ. Điều này có nghĩa là… hắn vô cùng tha thiết muốn có được thiên hạ này.
Trầm tư một lúc, Lục Châu chắp tay xoay người đi ra khỏi rừng rậm.
Lục Châu không trả lời ngay.
“Lục tiền bối?” Vu Chính Hải nghi hoặc không hiểu.
“Lão phu tuy là bằng hữu với sư phụ ngươi nhưng không thể ra quyết định thay hắn.”
Vu Chính Hải đứng lên nói: “Vậy làm phiền Lục tiền bối nhắn lại cho người.”
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu dừng bước. Lục Châu không xoay người lại, chỉ trầm giọng nói:
“Nhớ cho rõ vị trí của ngươi.”
Vu Chính Hải sửng sốt.
Ngươi chỉ là một tên đồ đệ, sao có thể nói về sư phụ bằng giọng điệu như thế?
Lục Châu quay về khoảng sân viện bên ngoài đại điện U Minh Giáo, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao.
Lúc này tiếng sáo đã dừng lại.
Thẩm Lương Thọ bước ra khỏi đại điện, cúi đầu khom lưng nói: “Lục tiền bối thủ đoạn kinh người khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.”
Lục Châu liếc nhìn cái tên chuyên gia vỗ mông ngựa này, đột nhiên gọi tên hắn: “Thẩm Lương Thọ.”
Thẩm Lương Thọ kinh hỉ nói: “Không ngờ Lục tiền bối lại biết tại hạ… Tại hạ thụ sủng nhược kinh.”
Đồng thời trong lòng Thẩm Lương Thọ không khỏi dương dương đắc ý. Người đứng đầu Bạch Bảng không phải chỉ có tiếng mà không có miếng nha. Hoàng Thời Tiết là cường giả bát diệp, Lục tiền bối còn không nhận ra, vậy mà nhận ra ta.
Nghĩ vậy, Thẩm Lương Thọ đột nhiên cảm thấy rất đáng tự hào.
“Ngươi gia nhập Bồng Lai Môn?” Lục Châu hỏi.
“Không phải không phải…” Thẩm Lương Thọ khom người đáp, “Tại hạ gia nhập Đan Dương Tông, đang trên đường đưa Bảo Mệnh Đan đến cho Hoàng tiền bối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận