Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 534

“Tại sao nàng ta lại bị trói?” Lục Châu hỏi.
“Không biết…” Hoa Trọng Dương lắc đầu.
“Ngươi có cho rằng nàng ta là yêu nữ không?”
“Không giống lắm.”
“Sao lại không giống?”
“Trực giác.”
Hoa Trọng Dương không hề quên nhiệm vụ của mình khi tới đây. “Lục tiền bối cảm thấy thế nào?”
“Lão phu lại thấy nàng ta đúng là yêu nữ.” Lục Châu đáp.
“Tại sao?”
Lục Châu chậm rãi nói:
“Nàng ta không sợ hãi, không hoảng hốt, không rối loạn… người bình thường sao có thể làm được như vậy?”
“Trên người nàng ta không có nguyên khí ba động, làm sao điều động được hung thú?”
“Tuổi tác chưa tới mười sáu nhưng nhà ở đâu, họ tên là gì lại chẳng ai biết. Làm sao giải thích?”
Lục Châu hỏi liên tục ba câu khiến Hoa Trọng Dương á khẩu không thể trả lời.
Lục Châu mỉm cười không nói nữa. Hoa Trọng Dương rõ ràng đến đây để cứu nha đầu này.
Lão tế ti đứng trên tế thiên đài lại ngẩng đầu nhìn trời rồi cao giọng nói: “Thời gian đã đến. Bắt đầu tế trời.”
Keng !
Tiếng cồng vang lên, nghi thức tế tự bắt đầu.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía lão tế ti. Người của Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trừng mắt nhìn nhau nhưng không ai động thủ trước, như thể bọn hắn chỉ tới đây để giám sát việc tế tự.
Lão tế ti cao giọng nói: “Ta là Dương Bình ở Thanh Phong Sơn, lấy danh nghĩa của trời cao để tịnh hoá tội nghiệt cho ngươi.
Ngươi sẽ vĩnh viễn biến thành tro bụi.
Ngươi sẽ chịu hoả kiếp giày vò.
Ngươi sẽ trầm luân dưới đáy biển.
Linh hồn ngươi sẽ bị luyện hoá.
Ý chí ngươi sẽ bị khảo nghiệm.
Tội nghiệt không dung được linh hồn.
Thuyết giáo chỉ là vô ích, phải bẻ gãy xương cốt, thiêu đốt thân thể mới là trừng phạt thích hợp nhất với ngươi.
Cháy lên đi !”
Lão tế đi nói xong liền vung tay lên. Cương khí bắn ra rơi vào đống củi khô bên dưới giá gỗ.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn ánh lửa bốc lên.
Phụt!
Nữ hài tử cúi đầu nhìn, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Một đạo cương chưởng đột nhiên bắn ra từ phía Thái Hư Học Cung, đánh bay đống củi khô vừa bốc cháy.
Lão tế ti Dương Bình giật mình nhìn lại, thấy đám củi lửa tản mát khắp nơi lập tức giận dữ chỉ tay vào đám người Thái Hư Học Cung:
“To gan! Các ngươi là ai? Dám chống lại ý chỉ của trời cao?”
Người vừa ra tay cũng cao giọng đáp:
“Ta là đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung… Điều ngươi nói không đúng nên đương nhiên ta phải phản đối.”
Dương Bình hừ lạnh một tiếng. “Đúng hay không chẳng phải do ngươi định đoạt! Phải xem dân chúng nơi đây có đồng ý không đã!”
Lão tế ti hoàn toàn không ngờ tới vào lúc mấu chốt sẽ có người quấy rối.
Bao nhiêu năm nay việc tế tự ở Kinh Châu Thành đều chưa từng xảy ra vấn đề, chỉ có một điểm khác biệt là lần này tế người sống nên số lượng người đến quan sát nhiều hơn trước một chút, đương nhiên có không ít tu hành giả cũng đến.
Việc tế trời vốn được dân chúng ủng hộ. Dân chúng tuy rằng rất nhỏ yếu nhưng trong tu hành giới, chỉ có kẻ đần độn mới ngang nhiên đối lập với dân chúng.
Dân chúng là căn cơ của tu hành giả. Muốn làm thiên tử phải thuận theo ý dân, mà tu hành giả cũng thế.
Ngang nhiên ra tay với dân chúng bình thường chắc chắn sẽ bị các tu hành giả khác phỉ nhổ và đối địch, đây là quy tắc bất thành văn trong tu hành giới.
Quả nhiên.
Bách tính lần lượt lên tiếng chỉ trích.
“Yêu nữ nên giết!”
“Giết chết yêu nữ!”
“Các ngươi không thể che chở cho yêu nữ được!”
Đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung lại lên tiếng:
“Ngươi là một đạo sĩ sao lại dùng phương thức tế tự của dị tộc! Lại còn dám cả gan tế tự người sống, lừa gạt bách tính nhằm mưu lợi riêng. Ai cho ngươi lá gan?”
Vẻ mặt Dương Bình trầm xuống. “Ngươi dám?!”
“Đạo tế tự của Đạo môn đã có từ thời Thiên đế, nguyên khí sinh ra vạn vật.” Tưởng Nhân Nghĩa lớn tiếng nói. “Ta vừa rồi đã nói ta đến từ Thái Hư Học Cung! Ngươi là một tên đạo sĩ chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ! Tội nghiệt không dung được linh hồn? Ai dạy ngươi nói như vậy?”
Nghe vậy, các tu hành giả có mặt ở đây đều thấy có lý.
Bách tính dù có hô hào thế nào thì cũng chỉ là mấy câu nói vụn vặt, không thể chi phối suy nghĩ của tu hành giả.
Đại Viêm tu hành, dùng tư tưởng rèn đúc thành lý luận, dùng lý luận để chỉ đạo thực tiễn. Trong ba nhà Nho, Thích, Đạo đều không nhà nào có phương thức tế tự như thế này, ngược lại có vẻ giống với đám dị tộc. Nghe đệ tử Thái Hư Học Cung nói vậy, mọi người đều hiểu ra.
Dương Bình hốt hoảng lui về sau một bước.
Bộp bộp bộp…
Một tu hành giả Hoành Cừ Học Phái mặc bạch bào đột nhiên vỗ tay khiến mọi người quay đầu nhìn sang.
“Không hổ là đại đệ tử Thái Hư Học Cung. Ta đồng ý với cách nói của Thái Hư Học Cung, lão tế tự này mang diện mạo của người Đại Viêm nhưng lại có linh hồn bẩn thỉu và tư tưởng xấu xí của bọn người dị tộc! Ta đề nghị… giết hắn!”
“Giết hắn!”
“Giết hắn!”
Đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái trăm miệng một lời, tiếng gào khiến nguyên khí ba động rung chuyển trời đất.
Đại đệ tử Tưởng Nhân Nghĩa của Thái Hư Học Cung ôm quyền nói: “Đa tạ chư vị ủng hộ…”
Hắn quay đầu nhìn bốn phía, nói với các dân chúng xung quanh: “Các vị hương thân, đừng bị lão tế ti này lừa gạt, xin hãy mở ta mắt ra nhìn nha đầu bị bắt trói trên giá gỗ kia, nàng ta thật sự là yêu nữ sao?”
Trên giá gỗ, nữ hài tử chớp chớp đôi mắt to tròn, lộ vẻ tò mò nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tưởng Nhân Nghĩa lại nói: “Lão già, ngươi xem mạng người như cỏ rác, còn không mau nhận tội?”
Dương Bình lui lại một bước. Thấy tình hình không ổn, hắn đạp mạnh xuống đất, tung người bay lên.
Nếu không chạy thì Dương Bình còn có thể cãi lại mấy câu, dù sao đều là đấu khẩu, không có chứng cứ xác thực nào. Nhưng hắn vừa quay đầu bỏ chạy thì đám dân chúng lập tức ngây ngẩn cả người.
“Muốn chạy?!”
Trưởng lão Trương Xán của Hoành Cừ Học Phái rút kiếm ra, nguyên khí rung động, bốn năm đạo kiếm cương xoay quanh thanh trường kiếm.
Song chưởng đẩy ra. Kiếm cương xạ kích bay đi.
Dương Bình vốn chỉ là tu hành giả cấp thấp đến Phạn Hải cảnh còn chưa tới, chỉ trong khoảnh khắc đã bị bốn năm đạo kiếm cương đâm xuyên người.
Hắn hét thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.
“Loại người lòng lang dạ thú này sớm nên lấy cái chết để đền tội!” Trương Xán quát.
“Hay lắm! Giết rất hay!”
Tưởng Nhân Nghĩa nhìn về phía nữ hài đứng trên giá gỗ, cao giọng nói:
“Ta phụng mệnh gia sư, đưa nàng ta về Thái Hư Học Cung.”
“Chờ đã!” Trương Xán nâng tay ngăn lại.
“Ngươi có ý kiến gì?”
“Thái Hư Học Cung các ngươi dựa vào cái gì mà mang nàng ta đi? Dám không để Hoành Cừ Học Phái bọn ta vào mắt?” Trương Xán lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận