Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 484

Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn về phía đàn sói trên sườn núi đối diện.
Ngao !
Đàn sói đồng thanh tru lên khiến bông tuyết trên tàng cây bị chấn động rơi lả tả.
Đứng dưới ánh mặt trời xán lạn, Ngu Thượng Nhung nở nụ cười. “Lại là các ngươi.”
Ngao !
“Ta rất khoẻ.”
Ngao.
“Nơi này đành giao cho các ngươi.”
Ngao.
“Ta sẽ coi là các ngươi nghe hiểu lời ta nói.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người đi về phía đông nam.
Loạt soạt. Loạt soạt.
Có lẽ đã rất lâu chưa được hưởng thụ cảm giác đi trong lớp tuyết, Ngu Thượng Nhung không ngự không bay lên mà vẫn kiên nhẫn bước từng bước.
Cứ thế, hắn đi qua rừng cây, đến trước một ngọn núi. Tay phải nâng lên, pháp thân nho nhỏ xuất hiện trong tay Ngu Thượng Nhung. Không có kim liên, chỉ có… ba mảnh liên diệp sung mãn đang xoay tròn.
Kiếm Ma Nguyên Thần cảnh tam diệp, nếu là trước đây Ngu Thượng Nhung chẳng bao giờ để đám tu hành giả tam diệp vào mắt.
Yếu, rất yếu, yếu đến mức hắn chẳng buồn nhìn tới.
Đó là Kiếm Ma yếu nhất từ trước tới nay.
Thu hồi pháp thân, Ngu Thượng Nhung đạp không bay lên, quan sát bốn phía Vu Hàm Sơn. Phóng tầm mắt nhìn, nơi đây đều là thế giới tuyết không thấy điểm dừng.
Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn về phía đông nam. Từ Thanh Ngọc đàn bay tới đây Ngu Thượng Nhung mất năm ngày. Với tu vi tam diệp hiện tại, cần ít nhất mười ngày mới có thể quay về.
Cùng một đoạn đường này, Ngu Thượng Nhung thời niên thiếu không có tu vi và nhục thân mạnh mẽ, chỉ dựa vào ý chí, cứ thế trèo non lội suối suốt mấy tháng liền.
Ngu Thượng Nhung nở một nụ cười nhạt, sau đó bay về phía đông nam.
Bóng đêm phủ xuống.
Trong động diện bích, Tư Vô Nhai nhét mảnh đề toán sang một bên sau đó lấy tay dụi dụi mắt chẳng chút phong độ. Hắn thở dài lắc đầu.
“Đại Thiên thế giới đúng là chẳng thiếu thứ lạ. Rốt cuộc sư phụ kiếm ở đâu ra đống đề mục cổ quái thế này?”
Cho đến hiện tại, ngoại trừ hai đề đầu tiên ra thì hắn không giải được thêm đề nào nữa. Điều này khiến hắn rất uể oải khó chịu.
Ánh trăng rọi vào động diện bích. Bên tai Tư Vô Nhai chợt truyền đến âm thanh di động. Sàn sạt, sàn sạt !
“Kẻ nào?” Tư Vô Nhai đi tới cửa động, đưa mắt tìm kiếm. Thanh âm kia cực kỳ nhỏ bé nhưng vẫn bị Tư Vô Nhai nghe được.
“Nội Tức Thuật?”
Nội Tức Thuật là một môn công pháp thích hợp để đi điều tra tin tức. Người thi triển Nội Tức Thuật sẽ hô hấp bằng nội phủ, thu liễm cương khí, toàn thân im ắng như người chết. Nội Tức Thuật không thể thi triển quá lâu nếu không sẽ tạo thành nội thương cho cơ thể.
Vì thế các đại phái muốn phòng ngừa loại người này đành phải kiến tạo đủ loại trận pháp và bình chướng.
Tuy bình chướng Kim Đình Sơn đã biến mất nhưng với uy danh của Ma Thiên Các, chẳng có mấy người có dũng khí lẻn vào đây.
Vù!
Một đạo thân ảnh từ ngọn cây gần đó đột nhiên nhảy ra, quỳ một gối trước cửa động. “Giáo chủ!”
Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Diệp Tri Hành, sao lại là ngươi?”
“Suỵt.” Diệp Tri Hành nhìn quanh một lát rồi đến bên cạnh Tư Vô Nhai, móc ra một thanh chuỷ thủ. “Thuộc hạ đến cứu ngài.”
“Đợi đã.” Tư Vô Nhai đưa tay ngăn lại. “Ai bảo ngươi đến đây?”
“Giáo chủ, thời gian rất quý giá, thất đại môn phái đã tổ chức liên minh đồ ma, đến lúc đó Kim Đình Sơn sẽ đầy gió tanh mưa máu, ngài ở đây rất nguy hiểm.”
Diệp Tri Hành đánh giá hoàn cảnh trong động, sau khi xác nhận Tư Vô Nhai bị phong bế tu vi, hắn càng kiên định muốn cứu Giáo chủ ra ngoài.
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Ngươi tới rất đúng lúc, nói ta nghe tình hình của thất đại môn phái.”
“Giáo chủ!” Diệp Tri Hành vô cùng lo lắng, giơ thanh chuỷ thủ lên.
“Hửm?” Tư Vô Nhai nhíu mày, gằn giọng. “Diệp Tri Hành.”
Giọng Tư Vô Nhai rất trầm, gọi tên Diệp Tri Hành đầy uy nghiêm và khí thế.
Diệp Tri Hành sững sờ.
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Phục tùng mệnh lệnh!”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm giật mình, không còn dám lỗ mãng nữa.
“Sau khi ra ngoài, liên hợp với tai mắt trong thất đại môn phái để điều tra lá bài tẩy của bọn hắn.” Tư Vô Nhai căn dặn.
“Thuộc hạ tuân mệnh. Chỉ là thuộc hạ phải thông tri cho Giáo chủ như thế nào?” Diệp Tri Hành quay đầu nhìn vào màn đêm, hắn không thể lần nào cũng bò lên đây được.
“Gửi phi thư cho Ma Thiên Các.” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ?”
“Ý ta đã quyết.” Tư Vô Nhai hạ lệnh. “Xuống núi đi.”
Thấy Tư Vô Nhai mặt không biểu tình, Diệp Tri Hành không dám tiếp tục nán lại bèn xoay người đi vào trong bóng tối.
Cùng lúc đó.
Trên một cây cổ thụ chọc trời ở Bắc Các, Đoan Mộc Sinh liếc nhìn về phía động diện bích, tự mình lẩm bẩm. “Nể mặt lão tứ và lão bát, ta tha cho đệ một lần. Mong là đệ có thể giúp sư phụ một tay.”
Nói xong, Đoan Mộc Sinh phi thân xuống một hốc đá giữa sườn núi, Bá Vương Thương cắm trên khe đá, toàn thân hắn tựa như Sơn Thần canh giữ Kim Đình Sơn.
Sáng hôm sau.
Lục Châu đi tản bộ ngoài sân, tập một số động tác thể dục buổi sáng, đồng thời theo thói quen xem lại tuổi thọ của mình. Không có gì bất ngờ, lại ít đi một ngày.
Tập xong, Lục Châu tựa như người bình thường, mở cửa bước ra khỏi viện.
“Sư phụ vạn an, sư phụ vạn thọ vô cương, buổi sáng tốt lành.” Vừa ra khỏi cửa, Lục Châu đã thấy Chư Hồng Cộng quỳ rạp dưới mặt đất.
“Có chuyện gì?”
“Sư phụ, liên minh đồ ma khinh người quá đáng, cả đêm đồ nhi không ngừng suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.” Chư Hồng Cộng nói.
“Nói đi.”
“Thất sư huynh có tu vi lục diệp, phối hợp với Khổng Tước Linh thì đến thất diện cũng không dám xem thường huynh ấy. Thế nên… đồ nhi đề nghị, giải khai tu vi cho thất sư huynh.”
“Ngươi đang xin tha cho hắn?”
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Lục Châu. Dù sao quan hệ giữa Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai rất thân thiết.
“Đồ nhi không dám, chẳng qua đồ nhi cảm thấy Ma Thiên Các đang gặp nguy hiểm, cần thất sư huynh đứng ra chống đỡ.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Ngay cả ngươi cũng cho rằng vi sư không làm gì được đám chính đạo này?”
“A?”
Chư Hồng Cộng giật nảy mình, toàn thân run lên, vội vàng nói: “Đồ nhi không có ý đó, đồ nhi không dám!”
Lục Châu nhìn hắn một cái thật sâu.
“Ngươi có Bảo Thiền Y hộ thể, lại có vũ khí Lệ Ngân Quyền Sáo vậy mà chỉ mới ngưng tụ được pháp thân Bách Kiếp Động Minh chưa khai diệp nổi. Có thời gian rảnh rỗi đi cầu tình cho nghiệt đồ kia, chẳng bằng chăm chỉ tu luyện để mau tiến bộ.”
Chư Hồng Cộng dập đầu nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận