Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1239

“Ta thèm vào! Ta lười giải thích với ngươi. Hiện tại ta ở chỗ mấy vị đồng hương, nếu ngươi không phục thì đánh bại bọn hắn đi, ta sẽ đi với ngươi.”
“Ai là đồng hương của ngươi hả?!” Vu Chính Hải không còn lời nào để nói.
Hắn chưa từng gặp nữ hài tử nào lưu mạnh như vậy.
Chiêu Nguyệt cũng xem như là tri thư đạt lễ, Diệp Thiên Tâm lạnh lùng cố chấp, cho dù là người tinh quái như tiểu tổ tông Từ Diên Nhi cũng không lưu manh như người này.
Đúng lúc này, Lục Châu bỗng chắp tay sau lưng bước ra khỏi phòng.
“Ngươi từng là người kim liên giới?” Lục Châu hỏi Dương Ngọc Trần.
Dương Ngọc Trần lau đi vết máu trên khoé môi, phủi quần áo, đứng thẳng người dậy rồi đáp:
“Lão tiên sinh, lúc nãy đã đắc tội, mong ngài thứ lỗi.”
Hắn ho khan hai tiếng rồi tiếp tục nói, “Đừng nghe nàng ta nói bậy, ta là người của Đại Viên vương đình, Dương Ngọc Trần. Dù có qua bao nhiêu năm thì điểm này cũng vẫn không thay đổi.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không cần cường điệu như vậy.”
Người càng e ngại mới càng cường điệu.
Lục Châu quay đầu nhìn Triệu Hồng Phất: “Ngươi làm sao chứng minh được hắn là người kim liên giới?”
“Ta chính là ví dụ đây. Vừa rồi ta nói chỉ cần dung nhập thì sau mười năm, pháp thân có thể biến đổi hoàn toàn. Bọn hắn dung nhập từ rất sớm, ta không thèm học theo bọn hắn… nhưng bọn hắn vẫn cứ bức ép ta, may mà ta vẫn luôn qua loa làm cho qua chuyện.” Triệu Hồng Phất đáp.
“Ngươi bây giờ không kim cũng chẳng hắc, không thấy khó chịu sao?” Dương Ngọc Trần nói.
Triệu Hồng Phất lắc đầu: “Ta đã là Thiên Giới Bà Sa, không có khả năng biến thành hắc sắc được nữa, nhưng ta có thể biến trở về kim sắc!”
Dương Ngọc Trần câm nín.
Lục Châu càng nghe càng thấy tò mò, bèn hỏi: “Ngươi thích kim sắc?”
Triệu Hồng Phất co chân lại, đứng thẳng người, trở nên đường đường chính chính:
“Ta vô tình mới lạc đến hắc liên giới, vẫn luôn tưởng niệm cha mẹ song thân, tưởng niệm quê hương. Ta học phù văn cũng là vì muốn dựa vào thứ này để trở về nhà.”
“Ngươi đã nắm giữ phù văn, vì sao không trở về đi?” Lục Châu hỏi.
“Ai dà… Ta chẳng khác nào phạm nhân, luôn bị người theo dõi trông chừng, làm gì có cơ hội khắc hoạ thông đạo. Hơn nữa muốn khắc hoạ thông đạo cần phải xác định phù văn phía kim liên giới.”
Nói tới đây, Triệu Hồng Phất bỗng hạ giọng nói bên tai Lục Châu: “Trước đây bọn hắn đã bắt không ít người có thiên phú ở kim liên giới, tiến hành nuôi nhốt để biến bọn họ trở thành người hắc liên giới.”
Lục Châu nhíu mày. Việc này không hề nhỏ.
Vốn cho rằng hắc liên giới không chiếm được Mệnh Cách thú sẽ ngừng ra tay với kim liên giới, không ngờ bọn hắn còn ra tay với cả con người.
Chiêu này thật là ác độc.
“Vậy vì sao ngươi lại từ vương đình chạy đến chỗ này?”
Triệu Hồng Phất đáp: “Có người nói cho ta biết, đến Hắc Diệu liên minh sẽ có người cứu ta, nên ta chạy đến đây. Ta cũng không còn cách nào khác, trên người ta bị hạ ấn ký, trong lúc nhất thời không thể tẩy trừ.”
Vu Chính Hải cũng quay sang nhìn Triệu Hồng Phất. Việc này… có vấn đề.
“Người đó là ai?” Lục Châu hỏi.
Triệu Hồng Phất lắc đầu tỏ vẻ không biết rõ.
Lục Châu không khỏi cảm thấy kỳ quái. Người thần bí này rõ ràng biết Lục Châu đang thiếu một phù văn sư, sau đó lại biết Lục Châu tìm đến Hắc Diệu liên minh… Cuối cùng người này còn biết chuyện của Phù Văn thư viện.
Rốt cuộc là ai? Ai sẽ cố ý an bài chuyện này?
Hắc Tháp và Bạch Tháp đã đến lôi kéo Lục Châu, nếu muốn tiếp tục lôi kéo cũng sẽ không âm thầm làm loại chuyện này.
Nhan Chân Lạc lại ở trong nội bộ Hắc Tháp, không có khả năng biết được mấy chuyện này. Lục Ly thì đang kẹt ở hoàng liên giới, càng không thể là hắn.
Vậy sẽ là ai đây?
“Người đó không lưu lại bất kỳ vật gì sao?” Lục Châu hỏi.
Triệu Hồng Phất nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ ra điều gì, vội nói: “Không đúng, vì sao chuyện gì ta cũng phải trả lời tiền bối chớ?!”
Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật là ngu ngốc, theo bản năng lùi lại mấy bước.
Lục Châu vuốt râu nhìn Triệu Hồng Phất: “Lão phu chính là người có thể cứu được ngươi.”
“Ta không tin đâu.” Triệu Hồng Phất nói.
“Đừng có không biết tốt xấu, Phiền Nhược Tri còn chưa xứng đem ra so sánh với lão phu.”
Dương Ngọc Trần nghe mà kinh hãi, hiểu được bọn họ đang nói chuyện gì, bèn lên tiếng:
“Lão tiên sinh, dù thế nào thì ngài cũng không thể mang người này đi được.”
Triệu Hồng Phất nhích lại gần Lục Châu. Lục Châu vuốt râu quan sát Dương Ngọc Trần.
“Chỉ bằng ngươi?”
Sắc mặt Dương Ngọc Trần trở nên khó coi, chỉ một chiêu âm công của người ta hắn cũng không đỡ nổi, dựa vào cái gì mà đòi đấu?
Lục Châu thản nhiên nói:
“Nghe cho rõ, lão phu sẽ mang nha đầu này đi. Người nào không phục, lão phu giết người đó.”
Đám người Dương Ngọc Trần không dám lên tiếng nữa. Dù không cam lòng thì bọn hắn cũng chẳng thể làm gì khác.
“Dương đại nhân, người của vương đình tới rồi!”
Đúng lúc này, tại chân trời phía bắc đột nhiên xuất hiện một toà hắc sắc cự liễn đang bay tới với tốc độ kinh người.
“Đúng là người của vương đình.”
Dương Ngọc Trần lập tức lớn gan, bắt lấy cánh tay của Lục Châu.
Lục Châu không thèm để ý. Trong tay hắn có Thẻ Thái Huyền, cho dù là ai thì trong vòng ba mươi giây cũng sẽ bị hắn đánh cho nằm đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận