Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1911: Nữ nhi của Thượng Chương

“Không dám.” Hoa Chính Hồng lập tức khom người đáp. Dù sao người này cũng nắm giữ hạt giống Thái Hư, lại do Thất Sinh mang về, sau này sẽ trở thành một cánh tay dưới trướng Minh Tâm Đại Đế.
Nàng nói thêm một câu: “Ngốc một chút cũng tốt. Thất Sinh điện thủ cũng là người có được hạt giống Thái Hư, nếu so sánh đôi bên thì…”
Nàng ấp úng. Minh Tâm phất tay áo ra hiệu: “Cứ nói đi, đừng ngại.”
Hoa Chính Hồng nói: “Ta luôn cảm thấy Thất Sinh điện thủ có chút khó nắm bắt. Lòng dạ hắn quá sâu, lại thông minh kín kẽ, dạng người này là khó khống chế nhất.”
Bất kỳ một vị đế vương nào trên đời cũng đều thích kẻ nghe lời. Nàng cho rằng Minh Tâm Đại Đế cũng như thế. Ít nhất thì trong một trăm ngàn năm qua, kẻ nào không nghe lời Minh Tâm đều có kết cục rất thảm.
Minh Tâm gật đầu: “Chuyện của Thất Sinh không cần ngươi quản. Sau này lo chuyện của mình cho tốt là được.”
Hoa Chính Hồng giật mình, không ngờ Minh Tâm Đại Đế lại thiên vị Thất Sinh như vậy. Kẻ này mới tiến vào Thái Hư ba mươi năm, rốt cuộc đã cho Minh Tâm Đại Đế uống bùa mê thuốc lú gì?
“Vâng.” Hoa Chính Hồng khom người đáp.
“Bản đế muốn đích thân bái phỏng Thượng Chương, việc ở đây giao cho ngươi.” Minh Tâm Đại Đế nói.
“Cung tiễn Đại Đế.”
Nói xong, thân ảnh Minh Tâm biến mất tại chỗ.
Thượng Chương điện.
Quang cảnh xung quanh tú lệ, là nơi địa linh nhân kiệt bậc nhất phía tây Thái Hư.
Minh Tâm Đại Đế xuất hiện trước cửa điện, hờ hững gọi: “Thượng Chương.”
Thân ảnh Thượng Chương Đại Đế lập tức xuất hiện, bước ra ngoài điện mỉm cười chào đón: “Minh Tâm Đại Đế?”
Minh Tâm nhìn hắn rồi ngẩng đầu nhìn dãy sơn mạch cao ngất hùng vĩ lượn quanh, thản nhiên nói: “Thoáng một cái đã là năm trăm năm. Bản đế tới thăm ngươi một chút.”
“Thăm ta?” Thượng Chương Đại Đế cười, “Chỉ sợ Đại Đế có mục đích khác.” Thượng Chương hiểu rất rõ phong cách làm việc của Minh Tâm.
Minh Tâm cũng không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Bản đế muốn gặp các nàng một chút.”
Thượng Chương minh bạch ý định của Minh Tâm, lập tức xua tay nói: “E là không được.”
Minh Tâm khẽ nhíu mày.
“Ngươi đã có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư. Thượng Chương điện cũng là một trong thập điện, ngươi cần gì phải để ý các nàng nằm trong tay ai?” Thượng Chương nói.
“Ngươi nghĩ nhiều.” Minh Tâm hờ hững đáp.
“Nếu bản đế muốn đoạt tất cả hạt giống Thái Hư thì ai dám ngăn trở?” Giọng Minh Tâm vô cùng tự tin, không thể nghi ngờ.
Đây là lời nói thật. Thất Sinh là do một tay Minh Tâm đề bạt, nếu Minh Tâm thật sự muốn có được toàn bộ mười hạt giống thì đã bảo Thất Sinh bắt về cho mình, cần gì phải giúp Thượng Chương.
Thượng Chương Đại Đế đành tránh sang một bên nói: “Mời.”
Thượng Chương dẫn Minh Tâm Đại Đế đi gặp Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. Hai nàng bị nhốt trong một đạo trường yên tĩnh, có trận pháp cường đại giam cầm.
Thượng Chương Đại Đế nói: “Còn không mau tham kiến Điện chủ?”
Tiểu Diên Nhi liếc nhìn hắn nói: “Điện chủ là ai?”
“Không được vô lễ.” Thượng Chương mắng.
“Ngươi đúng là không biết phân rõ phải trái. Ta không biết sao có thể gọi là vô lễ? Thật là hung dữ!” Tiểu Diên Nhi lầm bầm.
Minh Tâm Đại Đế không ngại, đưa tay ngăn cản Thượng Chương rồi nói: “Ngươi tên là gì?”
“Ngươi thả ta ra đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói.
“Có biết bao nhiêu người muốn gia nhập Thái Hư mà không được, vì sao ngươi lại muốn rời đi?”
“Ta không thích ở chỗ này.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Minh Tâm không hỏi tới nữa mà đổi đề tài: “Gọi ra liên toạ.”
“Không gọi.” Tiểu Diên Nhi quả quyết cự tuyệt.
Thượng Chương Đại Đế cảm thấy nha đầu này mắc bệnh công chúa quá nặng rồi. Ngay trước mặt Minh Tâm mà dám làm càn như thế, đúng là gan to bằng trời.
Minh Tâm Đại Đế quay đầu nhìn Hải Loa: “Ngươi tên là gì?”
“Hải Loa.” Hải Loa thành thật đáp.
“Tu vi thế nào?”
“Chân nhân.”
Minh Tâm khẽ gật đầu. Tuy chỉ trò chuyện đôi câu nhưng hắn đã hiểu được phần nào tính cách của hai nàng. Hoa Chính Hồng nói không sai.
“Các ngươi sẽ thích Thái Hư.” Nói xong Minh Tâm xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi làu bàu: “Cái người này thật là kỳ lạ!”
Thượng Chương trừng mắt nhìn hai nàng một cái rồi rời khỏi đạo trường.
Ra đến bên ngoài, Thượng Chương cười nói: “Thấy thế nào?”
“Các nàng có thể đỡ đần Thái Hư hay không thì phải xem ngươi rồi.” Minh Tâm nói.
“Đương nhiên.” Thượng Chương Đại Đế khẽ than một tiếng, “Hai tiểu nha đầu này còn trẻ nên vô tri, có thể nói là nghé con không sợ hổ, thường xuyên cãi cọ với bản đế. Nhưng chẳng biết tại sao ta chẳng thấy tức giận tí nào.”
Minh Tâm Đại Đế im lặng không nói. Thượng Chương lại thở dài thật sâu:
“Nếu nữ nhi đáng thương của ta vẫn còn sống… hẳn là nàng cũng lớn bằng từng này.”
Biểu tình trên mặt Minh Tâm Đại Đế có chút thay đổi, hắn nghiêm túc nói: “Có một số việc đã qua đừng nên nhắc lại làm gì.”
Thấy Thượng Chương có vẻ thương tâm nhìn ra xa xăm, Minh Tâm nói thêm một câu: “Muốn trách thì hãy trách kẻ đã đánh cắp hạt giống Thái Hư.”
“Ta chỉ trách chính mình.” Thượng Chương Đại Đế nói.
Minh Tâm trầm mặc.
Thượng Chương Đại Đế thở dài nói: “Thôi đừng nói tới nàng nữa. Ma Thần đã chết thật sao?”
Trên mặt Minh Tâm không có biểu tình gì: “Không biết rõ.”
“Ngươi sợ hắn?” Minh Tâm hỏi.
Thượng Chương hừ khẽ một tiếng: “Bản đế mà sợ hắn cái gì? Bản đế đâu phải tên Đồ Duy ngu xuẩn kia.”
“Chỉ mong là thế.”
Nói xong, thân ảnh Minh Tâm biến mất.
Thượng Chương cũng không ở lại, thân ảnh nhoáng lên xuất hiện trong đạo trường nhốt Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Người vẫn còn đây… rốt cuộc lão hồ ly Minh Tâm có âm mưu gì? “Thất Sinh là người của hắn, chẳng lẽ bọn hắn muốn lợi dụng bản đế?”
Thượng Chương luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn đi tới thử kiểm tra Tiểu Diên Nhi và Hải Loa, nhưng các nàng vẫn không có gì bất thường.
Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Lại tới.”
Thượng Chương Đại Đế cười nói: “Nha đầu, ngươi vừa đến Thái Hư, có muốn ra ngoài xem phong cảnh nơi này không?”
“Có thể sao?” Tiểu Diên Nhi có hơi bất ngờ.
“Đương nhiên.” Tiểu hài tử thôi mà, dỗ dành một chút là được.
“Vậy ngươi mang Hải Loa ra ngoài chơi đi.” Tiểu Diên Nhi nói.
Nàng biết Hải Loa đến từ Thái Hư, từ sau khi bị bắt Hải Loa vẫn luôn muốn được ra ngoài xem thế nào, nhưng hiển nhiên các nàng đâu có tư cách ra điều kiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận