Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1240

Thừa dịp Triệu Hồng Phất cũng đang căng thẳng, Lục Châu nói: “Không muốn bị bắt lại thì phải nghe lời lão phu.”
“Nghe nghe, ta nghe hết…”
“Là ai bảo ngươi chạy tới đây?”
“Ta thật sự không biết, nhưng người kia ở trong kinh đô.”
“Ngươi biết khắc hoạ phù văn?”
Triệu Hồng Phất gật đầu, trả lời với vẻ không quá tự tin: “Xem như là biết… ta cũng chưa thử tự mình khắc hoạ bao giờ.”
Lục Châu lại quan sát nàng một lần.
Thân phận: nhân tộc Đại Viêm.
Cảnh giới: Huyền Thiên cảnh.
Đúng thật là người kim liên giới.
Dương Ngọc Trần ngẩng đầu nhìn lên trời, mừng rỡ nói: “Là quân chi viện của vương đình…”
“Triệu Hồng Phất, ngươi nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì hơn. Lão tiên sinh, ngươi là người kim liên giới, đừng quản mấy việc không phải của mình. Nếu là trước kia thì tu hành giả hắc liên giới đã xem ngươi là địch nhân rồi.”
Lục Châu nhìn cự liễn, cự liễn từ từ dừng lại.
Ngay sau đó có một giọng nói truyền ra: “Không được vô lễ với lão tiên sinh.”
Dương Ngọc Trần trong đầu có dấu chấm hỏi?
Từ trong cự liễn có ba người bay ra, một người đi giữa là Trần Vũ Vương tay cầm Hư Không Kích, hai bên là hai thị nữ theo sau.
Đám đệ tử Phù Văn thư viện đồng loạt khom người hành lễ:
“Bái kiến Trần Vũ Vương!”
Trần Vũ Vương không có thời gian để ý đến bọn hắn, vội vàng hạ xuống đứng trước mặt Lục Châu, chắp tay thi lễ:
“Bái kiến lão tiền bối.”
Đám đệ tử Phù Văn thư viện lập tức ngơ ngác.
Triệu Hồng Phất mở to mắt nhìn vị lão nhân đứng bên cạnh mình… Không thể nào, nàng xui xẻo vậy sao, trốn nửa ngày rốt cuộc trốn vào tay đại lão hắc liên?
Lục Châu vuốt râu nhìn Trần Vũ Vương: “Ngươi nhận ra lão phu?”
“Từ sau khi tạm biệt ở khu vực hỗn loạn, vẫn luôn tưởng niệm…” Trần Vũ Vương đáp.
Lục Châu nhàn nhạt nói: “Đã có người của Hắc Diệu liên minh chiêu đãi lão phu. Ngươi đang bị thương còn lặn lội tới đây cũng không dễ dàng.”
Trần Vũ Vương trầm mặc.
Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau đi chứ đại lão?
Ta cũng cần có chút thể diện nha!
Triệu Hồng Phất ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng Dương Ngọc Trần đã mơ hồ phát giác ra sự tình, lập tức hoảng sợ quỳ phịch xuống.
“Xin lão tiên sinh tha mạng!”
Lục Châu hờ hững liếc nhìn Dương Ngọc Trần rồi hỏi Trần Vũ Vương: “Ngươi nói xem lão phu nên làm thế nào?”
Trần Vũ Vương đáp:
“Ta biết rõ lão tiên sinh tu vi cao thâm, chỉ là bọn hắn phụng mệnh làm việc, Triệu Hồng Phất lại là đệ tử Phù Văn thư viện. Vương đình muốn bắt nàng ta về quy án cũng là làm việc theo quy củ, không hề có ý va chạm với lão tiên sinh.”
“Ý ngươi là lão phu cố ý làm khó dễ các ngươi?”
“Đương nhiên không phải…” Trần Vũ Vương nói, “Ta nguyện thay bọn hắn bồi tội với lão tiên sinh. Nếu có thể, mời lão tiên sinh ngài đến kinh đô làm khách mấy hôm.”
“Không cần, lão phu không có nhiều thời gian rảnh.” Lục Châu lạnh nhạt từ chối.
Trần Vũ Vương suy tư rồi đáp: “Cũng được. Dương Ngọc Trần…”
“Có thuộc hạ.”
“Còn không mau dập đầu nhận tội với Lục tiền bối.”
“Vâng.”
Đám đệ tử Phù Văn thư viện đồng loạt quỳ xuống. Còn chưa kịp dập đầu, Lục Châu đã lên tiếng:
“Dập đầu thì miễn đi.”
“Đây là việc bọn hắn nên làm. Đều là chuyện nhỏ…”
“Không.” Giọng Lục Châu trở nên nghiêm trọng, “Đổi lại là người khác, gặp phải việc hôm nay chắc chắn không thể sống sót. Bọn hắn muốn lấy mạng lão phu, ngươi còn cho rằng đây là việc nhỏ?”
Trần Vũ Vương nghẹn lời.
Hắn cảm thấy không nên chọc giận lão nhân này thì hơn, bèn quay sang Dương Ngọc Trần, cả giận nói:
“Dương Ngọc Trần, ai cho ngươi quyền động thủ lung tung?”
“Tiểu nhân biết tội! Tiểu nhân biết tội!” Dương Ngọc Trần sắc mặt trắng bệch, dập đầu nhận sai.
Trần Vũ Vương lại khom người nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh, ta nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo.”
“Ngươi định làm thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Phạt Dương Ngọc Trần thật nặng.”
“Chỉ có vậy?”
“Nếu vẫn không được, ta sẽ giết hắn để lão tiên sinh hả giận.” Trong lòng Trần Vũ Vương đã có quyết định, trong mắt hiện rõ sát khí.
Tia sát khí này khiến Triệu Hồng Phất không rét mà run, càng thêm chắc chắn với quyết định không trở về Phù Văn thư viện.
Nếu trở về, nàng chỉ có một con đường chết!
“Giết hắn chỉ e là không đủ.” Giọng Lục Châu trầm xuống.
Trần Vũ Vương nhíu mày nói: “Giết cũng không đủ? Lão tiên sinh, ngài muốn như thế nào?”
“Phù Văn thư viện bắt rất nhiều người kim liên giới, Dương Ngọc Trần này vốn cũng là người kim liên… Trong luật pháp Đại Viên, lừa bán người phải bị tội gì?” Lục Châu hỏi.
Chuyện này Trần Vũ Vương cũng chỉ nghe nói, không thật sự biết rõ. Hơn nữa việc bắt tiểu hài tử từ nơi khác tới để bồi dưỡng và giáo hoá là việc cực kỳ cơ mật.
“Những kẻ trộm giá trị lớn, làm giả tiền giấy, giao dịch buôn người, đào mộ phóng hoả, đều bị phán tử hình, giao cho quan viên xử trí.” Trần Vũ Vương đáp.
Lục Châu hài lòng gật đầu:
“Chuyện này liên quan đến kim liên giới, đoạt con của người chẳng khác nào giết người, giết người thì đền mạng. Ai trong các ngươi sẽ lãnh tội chết đây?”
Trần Vũ Vương nhíu mày nói: “Lão tiên sinh, những lời này đều là lời từ một phía, không thể tin được!”
Hắn vừa nói xong, Lục Châu đã lấy Thái Hư Kính ra.
Thái Hư Kính nở rộ kim quang chiếu rọi vào đám người… Dương Ngọc Trần và đám đệ tử Phù Văn thư viện đều lộ ra pháp thân cỡ nhỏ, toàn bộ pháp thân toả kim quang lóng lánh đến chói mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận