Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 970

Tại Thiên Vũ Viện.
Trong Lễ Thánh điện, Mạc Bất Ngôn báo cáo lại toàn bộ chuyện xảy ra trên Vân Sơn cho Viện trưởng Dư Trần Thù nghe. Đám trưởng lão nghe xong đều tràn đầy nộ hoả.
“Viện trưởng, chúng ta quyết không thể nhân nhượng bọn hắn. Đám người này giúp dị tộc làm xằng làm bậy trên địa bàn hồng liên giới, thật sự không xem Thiên Vũ Viện chúng ta ra gì?”
“Có một số việc nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình. Ta tán thành huyết tẩy Vân Sơn. Hôm nay nếu chúng ta còn dung túng bọn chúng thì mặt mũi của Thiên Vũ Viện và triều đình biết để vào đâu?”
Viện trưởng Dư Trần Thù trầm mặc.
Trưởng lão Giản Đình Trung ho khan, lên tiếng hoà hoãn: “Mọi người cứ bình tĩnh đã.”
Đám người từ từ yên tĩnh trở lại. Giản Đình Trung tiếp tục nói:
“Ta có thể hiểu được vì sao các vị phẫn nộ, người của chúng ta đến kim liên giới đều bị giết trong khi người kim liên giới lại có thể hoành hành trên địa bàn của chúng ta. Nhưng mà thực lực của bọn hắn không thể khinh thường. Có người đã tận mắt thấy Trần Thiên Đô bị người họ Lục kia dùng một chưởng đánh chết. Có thể làm được điều này, rất có khả năng hắn đã khai Mệnh Cách. Các vị, chúng ta huyết tẩy cao thủ khai Mệnh Cách bằng cách nào?”
Đám trưởng lão bị một gáo nước lạnh tạt cho tỉnh táo lại. Lễ Thánh điện rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Có người đột nhiên lên tiếng: “Mệnh Cách nào có dễ khai như vậy! Trần Thiên Đô bị một chưởng đánh giết là vì trước đó hắn đến Cửu Trọng Điện đánh một trận sống mái với Tư Không Bắc Thần nên có sẵn thương tích trong người. Còn loại phế vật cửu diệp như Diệp Chân bị người giết chẳng phải là rất bình thường sao?”
Giản Đình Trung nhíu chặt mày.
“Ngươi thì biết cái gì! Diệp Chân có sáu mạng, lại có pháp thân Cửu Anh, bên trong đạo trường hắn không hề sợ thập diệp. Hắn am hiểu trận pháp, nắm toàn bộ trận pháp Vân Sơn trong lòng bàn tay. Cho dù là Viện trưởng tự mình xuất thủ cũng không dám chắc có thể giết Diệp Chân nhẹ nhõm như thế.”
“Được rồi.” Dư Trần Thù lên tiếng. “Các ngươi nói đều có lý, nhưng việc này không thể nóng vội. Đối phương không giết đệ tử Thiên Vũ Viện mà giam giữ, nói rõ bọn hắn cũng có điều kiêng kỵ. Còn chuyện Mệnh Cách thì chúng ta còn phải thương thảo lại.”
“Vậy tiếp theo nên làm như thế nào?”
“Ta tự có phân tấc. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tự tiện đi trêu chọc bọn hắn.” Dư Trần Thù nói, “Tất cả lui ra đi.”
“Vâng.”
Đợi đám trưởng lão rời khỏi Lễ Thánh điện, Dư Trần Thù mới chậm rãi đứng dậy, hỏi đệ tử tâm phúc đứng bên cạnh: “Nàng tỉnh rồi?”
“Vâng, hôm qua đã tỉnh.”
“Giữ bí mật việc này. Ta đi gặp nàng.”
“Vâng.”
Tên đệ tử theo chân Dư Trần Thù rời khỏi Lễ Thánh điện, đi vào Văn Tinh môn, vòng qua một hồ nước lớn đến tầng dưới cùng của Thiên Vũ Viện.
Hai người tiếp tục đi xuống một lúc lâu, dưới lòng đất lúc này là một mảnh hắc ám.
Dư Trần Thù vừa bước vào hành lang tối đen như mực, lập tức có không ít người trong các phòng giam hai bên lồm cồm bò dậy nhào tới. Đáng tiếc bọn hắn đều bị xích sắt lạnh như băng khoá chặt, xung quanh còn khắc đầy trận văn giam giữ.
Trong bóng tối chợt truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Hắc hắc… mùi thối quen thuộc đây rồi… Viện trưởng đại nhân… hắc hắc…”
Soạt! Âm thanh xiềng xích va chạm vào nền đất cứng vang lên. Đệ tử cầm đèn run rẩy cả người.
“Viện trưởng… Viện trưởng… ta muốn giết ngươi.”
Sắc mặt Dư Trần Thù vẫn bình tĩnh như trước, không thèm để ý đến những âm thanh phát ra từ hai bên hành lang.
Hắn đi thẳng vào nơi sâu nhất, trước mặt hắn lúc này là một cánh cửa đá. “Mở ra.”
“Vâng.”
Cửa đá chậm rãi di dời.
Quang cảnh bên trong thạch thất hoàn toàn khác biệt với dãy nhà giam bên ngoài, nơi này vừa yên tĩnh vừa sáng sủa, có một đạo quang mang từ trên trần rọi xuống. Căn phòng không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, trên bốn bức tường đá có khắc trận văn cực kỳ phức tạp.
Giữa phòng có một cái giường đá, trên giường là một nữ nhân gương mặt đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trắng, hai mắt mở ra nhưng vô thần, bờ môi khô nứt nẻ.
Dư Trần Thù chắp tay sau lưng đi vào trong thạch thất, đến bên giường đá nhìn một lát rồi phất tay. Tên đệ tử tâm phúc hiểu ý, lập tức khom người rời khỏi thạch thất, đóng cửa đá lại.
Trầm mặc một lúc lâu, Dư Trần Thù mới thở dài một tiếng, mở miệng nói:
“Lạc Tuyên, nàng rốt cuộc cũng tỉnh.”
Thạch thất yên tĩnh đến mức khiến người ta bị ù tai, Dư Trần Thù rất không thích loại yên tĩnh này, nhưng hắn biết người nằm trên giường thích hoàn cảnh như thế.
“Lạc Tuyên.”
Hắn gọi lại lần nữa, nhưng Lạc Tuyên vẫn không hề đáp lời, thần sắc mờ mịt như trước, tựa như người bị rút đi linh hồn.
Dư Trần Thù ngồi xuống bên giường.
“Đừng giả bộ, ta biết nàng rất hận ta, hận ta tuyên bố với mọi người nàng là người điên. Nhưng mà… nghiên cứu của nàng quả thật quá điên cuồng, khiến người khó lòng tiếp nhận. Ta chỉ có thể ra hạ sách này mới làm yên lòng mọi người. Hầy…”
Hắn thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Nàng biết không, trong lòng ta còn khó chịu hơn cả nàng. Trên đời này không ai hiểu nàng hơn ta. Nàng lương thiện như vậy, thông minh như vậy, nhưng ta không thể không làm thế. Nàng có hiểu được cho ta không?”
“Thôi, ta cũng không hy vọng xa vời.”
“Sau ba trăm năm, thuyết pháp của nàng rốt cuộc cũng được nghiệm chứng… Bọn hắn còn chất vấn Thiên Vũ Viện có phải đã oan uổng nàng hay không… Ha ha, tuy có hơi buồn cười nhưng sự thật đúng là như vậy.”
“Đúng rồi, Thiên Toa, Thuỷ Toa, Không Liễn… những phát minh của nàng đều đã biến thành hiện thực.”
Dư Trần Thù chưa bao giờ nói nhiều như hôm nay. Ngày thường hắn rất nghiêm túc thận trọng, nhưng ở trước mặt Lạc Tuyên hắn lại có thể thao thao bất tuyệt.
Nói đến đây, Dư Trần Thù ngừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Lạc Tuyên. Hắn muốn nhìn thấy trong mắt nàng có chút vui sướng hay hưng phấn nào không, nhưng đáng tiếc không hề có gì cả.
Nụ cười trên mặt Dư Trần Thù cứng đờ, từ từ biến mất. Hắn khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc cứng nhắc thường ngày, thậm chí còn có chút âm trầm.
“Đừng giả vờ nữa.”
“Thế giới bên ngoài đã được chứng thực, nàng cũng như Khương Văn Hư đã đến kim liên giới từ ba trăm năm trước. Nhưng hôm nay kim liên giới đã trở thành địch nhân lớn nhất của chúng ta. Thiên Vũ Viện không thể không có nàng. Tiếp tục giả vờ chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận