Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1500

Lục Ngô nghe lời, không tiếp tục truy kích mà ngẩng đầu, cao ngạo nói: “Lần sau, bản hoàng tất phải lấy mạng chó của hắn!”
Gâu gâu gâu!
“Không nói ngươi, cút qua một bên. Phù.” Lục Ngô thổi một hơi, Cùng Kỳ và Minh Thế Nhân đều bị thổi bay.
Vừa thổi xong, nó bỗng cảm thấy không ổn, bèn nâng cự trảo to như một ngọn núi chụp lấy Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ.
“Xin lỗi nha…”
Tần Nhân Việt cùng bốn mươi chín kiếm khách đều nghẹn họng.
Đường đường là thú hoàng lại xin lỗi một hậu sinh vãn bối?
Tần Nhân Việt biết rõ các loại thú hoàng luôn có cảm giác ưu việt hơn hẳn người khác, cho dù chúng nó sai cũng không dễ dàng nhận sai bao giờ. Hắn nhìn về phía thanh niên cưỡi chó, người này có khí tức cân đối, không nặng không nhẹ, quả thật là nhân tài hiếm có, chờ thêm một chút thời gian, hắn chắc chắn sẽ nhẹ nhõm vượt qua hai Mệnh Quan.
Xem ra Lục Ngô kiêng kỵ vị lão giả này, tình nguyện thần phục.
Điều khiến Tần Nhân Việt càng kinh ngạc hơn chính là hắc ảnh vừa xuất hiện kia đã thi triển Đạo lực lượng, cũng là cấp bậc chân nhân. Nhưng vì sao vừa đón lấy đạo quang mang kia đã lập tức trốn đi rồi?
Trong lòng Lục Châu cũng đang suy nghĩ xuất thần.
Đánh lâu như vậy, sao hắn lại quên mất Thẻ Hàng Cách chứ? Đây đúng là tấm thẻ chuyên khắc chế chân nhân mà, có thể gọi là siêu cấp sát khí nha!
Thẻ Hàng Cách bản cường hoá có thể vĩnh viễn tước đoạt một Mệnh Cách của mục tiêu, mà Thẻ Hàng Cách cường hoá cao đẳng có thể vĩnh viễn tước đoạt năm Mệnh Cách, đồng thời có tỷ lệ thu hoạch được Mệnh Cách Chi Tâm đẳng cấp cao nhất của đối phương.
Lục Châu xem trong giao diện Hệ thống. Giá của thẻ này đã tăng lên 20.000 điểm công đức, bên cạnh còn có một ghi chú: Muốn sử dụng thẻ với Thánh nhân phải đề thăng quyền hạn.
Thánh nhân là chuyện của sau này.
Hiện tại Lục Châu còn lại 198.760 điểm công đức. Nếu mua ba tấm rồi kết hợp lại thành bản cường hoá cũng chỉ mất hơn 80.000 điểm.
Cùng lúc đó.
Trong màn đêm, hắc ảnh mang theo Diệp Chính bay lên một chiếc phi liễn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn tháo khăn che mặt ra, nhìn về phía phương xa rồi lại nhìn xuống hai bàn tay mình. Năm ngón tay đang run rẩy, ướt đẫm mồ hôi.
“Khôi phục rồi?”
Hai mươi giây vừa rồi, hắn cảm giác như mình rơi xuống địa ngục, có một bàn tay tử thần đâm xuyên qua lồng ngực, lúc nào cũng có thể móc tim hắn mang đi.
Rốt cuộc cảm giác đó cũng biến mất, hắn lại cảm nhận được mình là chân nhân, như được trọng sinh sống lại.
Hắn đứng trên boong tàu hít một hơi thật sâu, bình phục lại tâm tình rồi nhìn về phía Diệp Chính.
“Đường đường là chân nhân lại lưu lạc đến bước này…”
Hai mắt Diệp Chính vốn đang vô thần. từ từ lấy lại tiêu cự. Hắn chỉnh trang lại quần áo tóc tai rồi đứng lên nói: “Đa tạ.”
“Ta đã nói từ sớm, Nhạn Nam Thiên động thiên phúc địa không phải là đối thủ của Tần Nhân Việt.” Hắc ảnh nói.
“Nghìn tính vạn tính, cũng không tính được hắn có người giúp đỡ.”
“Người kia rốt cuộc là ai?”
Diệp Chính hồi tưởng lại lời Diệp Vô Thanh nói. “Cường giả kim liên giới.”
“Kim liên giới? Người tự do của Diệp gia các ngươi không phát hiện ra sao?”
“Người tự do quá mức tự do, trước kia Diệp gia cử đi không chỉ một người đến phía đối diện. Ngàn năm trôi qua, còn lại không mấy người. Ta sẽ kết thúc kế hoạch người tự do.” Diệp Chính nói.
Sắc mặt hắc ảnh trở nên ngưng trọng: “Người này có thể hàng phục Lục Ngô, lại đánh bại ngươi, tu vi chắc chắn ở trên chân nhân.”
“Ý ngươi là hắn có tu vi mười chín Mệnh Cách, thậm chí là hai mươi Mệnh Cách?” Diệp Chính hỏi.
“Suy đoán mà thôi… Trước mắt lượng tin tức còn quá ít. Cũng có thể trên người hắn có nhiều bảo vật. Nếu không vì có Hỏa Phượng, có lẽ hắn không phải là đối thủ của ngươi.”
Nhắc tới Hỏa Phượng, thần sắc Diệp Chính trở nên ảm đạm.
Ba mươi sáu nho sinh đều đã vẫn lạc. Chuyện này khi trở về hắn làm sao mà bàn giao với các bậc tiên hiền?
“Ngươi là chân nhân, đều hiểu được rất nhiều đạo lý, ta sẽ không nói nhiều. Trong ba ngày, ta đưa ngươi về Nhạn Nam Thiên.” Hắc ảnh nói.
Diệp Chính không nói gì nữa.
Lục Châu hợp thành một tấm Thẻ Hàng Cách bản cường hoá, cảm thấy tự tin vô cùng.
“Ngươi có biết người cứu Diệp Chính không?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt lắc đầu: “Hắn ẩn nấp khí tức toàn thân, rất khó phân biệt.”
“Thanh liên giới chỉ có tứ đại chân nhân, không phải ngươi thì chính là Thác Bạt Tư Thành hoặc là Phạm Trọng. Chẳng lẽ còn có người khác?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Người này thân pháp quỷ dị, không hề tầm thường, Đạo lực lượng của hắn có tác dụng làm chậm đối thủ, hẳn không phải là Thác Bạt Tư Thành hay Phạm Trọng.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Còn có vị chân nhân thứ năm?”
“Có thể là chân nhân ẩn tàng, cũng có thể là chân nhân đến từ tịnh đế thanh liên.” Tần Nhân Việt nói, “Tinh Bàn của hắn có màu tối, rất giống màu xanh đen nhưng lại có chút khác biệt.”
Minh Thế Nhân hỏi: “Đạo lực lượng là gì?”
Tần Nhân Việt quay đầu nhìn hắn. “Người trẻ tuổi, đừng mơ tưởng xa vời. Đạo lực lượng cách ngươi còn xa lắm, cần cố gắng nhiều hơn.”
Minh Thế Nhân vừa định mở miệng, lại không ngờ Lục Ngô bỗng trầm thấp nói:
“Ngươi tốt nhất nên đáp lời hắn.”
Tần Nhân Việt hơi sững người, khoé mắt liếc nhìn Lục Châu, thấy Lục Châu cũng đang nhìn mình bèn đường hoàng đáp:
“Nuôi dưỡng vạn vật là đạo, vận hành nhật nguyệt là đạo, bốn mùa biến hoá là đạo… Đạo kỳ thực chính là căn bản của thiên địa, có ở khắp mọi nơi, sinh sôi không ngừng. Nhân loại tu hành nghịch thiên, cũng chính là không ngừng đánh vỡ trói buộc của Đạo.”
“Chẳng hạn như thanh kiếm này…”
Hắn nhấc tay, thanh kiếm sau lưng Nguyên Lang bay ra, lơ lửng trước mặt mọi người.
“Ta không để ý tới nó, nó sẽ tự động rơi xuống đất, đó là quy tắc của Đạo.”
Xoẹt! Trường kiếm đâm vào mặt đất.
“Ta dùng nguyên khí khống chế nó, khiến nó thoát ly khỏi quy tắc vốn có…”
Vụt! Thanh kiếm bay vút lên không trung.
“Tu hành giả dưới cấp bậc chân nhân không ngừng đánh phá trói buộc. Còn chân nhân sẽ lợi dụng những trói buộc này để sinh ra lực lượng, chính là Đạo lực lượng.” Tần Nhân Việt giải thích.
Minh Thế Nhân chắp tay nói: “Thụ giáo. Xin hỏi có bao nhiêu chủng loại Đạo lực lượng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận