Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1796: Thuyền nhỏ hữu nghị

Trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Lục Châu vẫn nói: “Chuyện không có đơn giản như vậy. Nếu Điện chủ trong miệng ngươi chính là người đã mưu hại lão phu thì ngươi định làm thế nào?”
Đoan Mộc Điển sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không thể nào!”
“Sao ngươi lại chắc chắn là không thể?”
“Điện chủ là người đức cao vọng trọng, xem việc duy trì cân bằng trong thiên hạ là mục tiêu đời mình. Huống hồ lúc đó ngươi chỉ mới là chân nhân, hắn ra tay với một chân nhân như ngươi làm gì? Trong Thái Hư cao thủ nhiều như mây, cần gì phải làm khó một chân nhân như ngươi?” Đoan Mộc Điển nói.
Lục Châu không giải thích. Suy cho cùng Lục Châu cũng chẳng hiểu bao nhiêu về chuyện của Lục Thiên Thông, bèn thản nhiên nói: “Chuyện càng không có khả năng thì lại càng dễ xảy ra.”
Đoan Mộc Điển nghẹn lời.
“Nếu ngươi thật sự cho rằng lão phu là Lục Thiên Thông, vậy thì hãy giữ bí mật chuyện này đi.”
Đoan Mộc Điển không nói gì.
Diệp Thiên Tâm sớm đã hiểu được câu chuyện giữa đôi bên, bèn cười nói: “Gia sư và tiền bối là bằng hữu đã lâu không gặp, nếu không phải có việc khó nói, sao gia sư lại không về Thái Hư?”
Có đạo lý.” Đoan Mộc Điển gật đầu.
“Tiền bối rời khỏi hắc liên đã lâu, hẳn là chưa nghe nói tới danh tiếng của gia sư.” Diệp Thiên Tâm nói.
“Danh tiếng?”
Biểu tình của Đoan Mộc Điển trở nên mất tự nhiên. Lục Thiên Thông ơi là Lục Thiên Thông, ngươi đúng là đồ da mặt dày, tại Đôn Tang này, ở ngay trước mặt ta mà cũng dám khoe mẽ hay sao?
Nhưng nghĩ tới thuyền nhỏ hữu nghị, Đoan Mộc Điển đành mặt dạn mày dày phối hợp: “Sư phụ ngươi danh chấn cổ kim, là chân nhân người người kính sợ, việc này ta đều biết.”
Diệp Thiên Tâm cạn lời.
Vốn định nói tới danh tiếng của Ma Thiên Các, nhưng mà… đành thôi vậy.
“Ý của vãn bối là, gia sư đã đánh nhau với người trong Thái Hư vài lần.”
Đoan Mộc Điển cả kinh nhìn Lục Thiên Thông: “Ngươi muốn tạo phản?”
“Tạo phản?”
Lục Châu khẽ nhíu mày, hừ một tiếng: “Lão phu cho tới bây giờ đều không phải là người trong Thái Hư, ở đâu ra tạo phản?”
Đoan Mộc Điển nghe vậy cũng gật đầu: “Nói có lý. Thời điểm đó ngươi kiệt ngạo bất tuân, rất khó có ai khiến ngươi chịu phục.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Tu hành giả trong Thái Hư đều đến từ cửu liên?”
Đoan Mộc Điển lắc đầu: “Có rất nhiều người đến từ những lục địa tồn tại trước khi dị biến xảy ra. Về sau cửu liên mới xuất hiện. Vì vậy trong Thái Hư đa số là người bản địa.”
Lục Châu nhân cơ hội dò hỏi: “Có rất nhiều chuyện lão phu đã quên mất. Thái Hư rốt cuộc trông như thế nào?”
Đoan Mộc Điển thở dài, ngẩng đầu nhìn lên mê vụ trên không trung. “Đẩy lùi mê vụ sẽ thấy ánh mặt trời. Trên mảnh đại địa này xuất hiện ánh sáng, chim hót hoa nở, thánh bình thịnh thế… đó chính là dáng vẻ của Thái Hư.”
Nghe vậy, đám người Vu Chính Hải không khỏi kinh ngạc.
Trước đó bọn hắn hoàn toàn mù mịt về Thái Hư, nay tóm được một người quen đến từ Thái Hư, sao có thể buông tha cơ hội. Vu Chính Hải lập tức hỏi:
“Vậy làm sao mới đến được Thái Hư?”
“Thái Hư có ngọc phù truyền tống và phù văn thông đạo.” Đoan Mộc Điển lấy trong ngực áo ra một khối ngọc phù. “Ta thấy ngươi tu vi không tệ, nếu có thể thì cùng ta đến Thái Hư, ta sẽ tiến cử ngươi với Điện chủ, ngươi nhất định sẽ được trọng dụng.”
Lục Châu lại nhíu mày lần nữa. “Ngươi rất tin tưởng người gọi là Điện chủ?”
“Đương nhiên.”
“Nói như vậy có thể ngươi sẽ bán đứng lão phu.” Lục Châu đề phòng nói. Đáng tiếc hắn không có bản lĩnh như Giải Tấn An, khiến người khác quên đi chuyện ngày hôm nay.
Đoan Mộc Điển cao giọng nói: “Ngươi đúng là nghĩ nhiều. Nếu ta muốn bán đứng ngươi thì đã động thủ từ lâu, còn tốn nước miếng trò chuyện với ngươi làm gì? Yên tâm đi, chuyện này ngươi không cần nói ta cũng tự biết phải giữ bí mật. Hiện tại ngẫm lại cũng thấy có rất nhiều vấn đề.”
Coi như có chút đầu óc.
Lục Châu lại nói: “Xem ra ngươi rất tận tâm tận lực phục vụ cho Thái Hư.”
“Ta chỉ làm tốt việc của mình thôi.”
“Ngươi trấn thủ ở đây nhiều năm như vậy, chưa từng trở về thăm hắc liên một lần sao?”
Đoan Mộc Điển thở dài: “Đâu có dễ dàng như thế. Một khi gia nhập Thái Hư thì có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.”
Lục Châu gật đầu hỏi tiếp: “Vừa rồi một chưởng kia của lão phu rõ ràng có thể đánh trúng ngươi, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để né tránh?”
Đoan Mộc Điển cười ha hả nói: “Không ngờ cũng có một ngày Lục Thiên Thông thỉnh giáo ta! Đây là một loại quy tắc ta tự lĩnh ngộ được khi còn đang xưng bá ở tử liên… Nhưng mà ta không thèm nói cho ngươi.”
Nói xong hắn lui lại một bước, lộ ra vẻ mặt đề phòng: “Đừng có đánh chủ ý với ta à nha, thua thì phải nhận nợ.”
“Thua?” Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
“Mấy chưởng vừa rồi của ngươi có làm gì được ta đâu.” Đoan Mộc Điển ngạo nghễ nói.
Lục Châu cũng nghẹn lời. Kẻ này lấy tự tin từ đâu mà cho rằng mình không bằng hắn?
“Ngươi không nói cũng chẳng sao. Mấy chưởng kia lão phu chỉ dùng có một thành thực lực.” Lục Châu thản nhiên nói.
Đoan Mộc Điển có chút không phục nói: “Ngươi còn sống vậy thì cùng ta ôn chuyện một phen, vừa hay ta ở đây một mình cũng rất nhàm chán, ngươi ở lại chơi với ta, chúng ta cùng luận bàn mấy trận.”
Khó khăn lắm hắn mới thành đại thánh nhân, 30.000 năm trước bị Lục Thiên Thông đánh bại mất hết mặt mũi, bây giờ nhất định phải đòi về nha.
Nhưng Lục Châu lại lắc đầu: “Lão phu không có thời gian để lãng phí. Nếu ngươi là người trấn thủ Đôn Tang thì lão phu cũng không vòng vo nữa. Lão phu muốn dẫn đồ đệ tiến vào Thiên Khải Chi Trụ xem một chút, ngươi có đồng ý không?”
Đoan Mộc Điển nhìn về phía bốn đệ tử, gật đầu nói: “Việc nhỏ mà thôi, nhưng không được động tới đồ vật bên trong.”
Lục Châu nói: “Lão phu không có hứng thú với những vật đó.”
Đoan Mộc Điển xem thường: “Ngươi thừa biết bên trong có cái gì. Trên đời này không có ai là không muốn có được nó.”
Lục Châu không thèm để ý tới Đoan Mộc Điển mà quay người đi về phía Thiên Khải Chi Trụ, bốn đồ đệ lập tức theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận