Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1997: Đến Thái Huyền Sơn

Lục Châu không quá quan tâm, hừ một tiếng: “Sập thì sập.”
Huyền Dặc đế quân xoay người phất tay áo, phong toả không gian trong đạo trường rồi mới bất đắc dĩ nói: “Lão sư, ngài… sao ngài có thể nói như thế?”
Lục Châu nhìn hắn. “Suýt nữa quên, ngươi là Huyền Dặc đế quân.”
Đúng vậy a, trời sập thì bản đế quân không còn nhà để về nữa! Huyền Dặc đế quân lập tức gật đầu.
Lục Châu nói: “Đừng gấp, sập hai cái thì vẫn còn tám cái chống đỡ mà, Thánh Điện còn lo lắng hơn ngươi nhiều.”
Huyền Dặc đế quân bất đắc dĩ thở dài nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể làm thế. Ngài không đi xem thử sao?”
Lục Châu bỗng hỏi: “Ngươi vừa mới nói tứ đại Chí Tôn đều đến Xích Phấn Nhược?”
“Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là chuyện vô cùng quan trọng, đương nhiên bọn hắn phải mang theo Thánh Điện Sĩ chạy tới. Một phần để điều tra nguyên nhân sụp đổ, một phần là để thử nghiệm chữa trị. Nhưng mà cơ hội chữa trị được quá thấp, đại địa lực lượng đã suy giảm hơn trước rất nhiều.” Huyền Dặc đế quân đáp.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Theo lão phu đến Thái Huyền Sơn một chuyến.”
“A?”
Cho dù là người trường kỳ ở vị trí cao như Huyền Dặc đế quân cũng phải sửng sốt.
“Ngươi không muốn?” Lục Châu hỏi.
“Không phải không muốn, mà là chỗ kia có rất nhiều hung thú thần bí khó lường, cho dù là Thánh Điện cũng không dám đến gần. Nơi đó nổi danh là cấm địa trong Thái Hư, cả Thái Hư đều không có phù văn thông đạo nào thông tới Thái Huyền Sơn cả.”
Lục Châu nói: “Lão phu biết một thông đạo nhỏ bí mật dẫn tới đó.”
Tứ đại Chí Tôn Thánh Điện vừa hay rời khỏi Thái Hư, lúc này không đến Thái Huyền Sơn thì đợi tới khi nào?
Huyền Dặc đế quân hỏi: “Ngài định qua đó làm gì?”
“Rất nhiều chuyện lão phu đã quên mất, luôn cảm thấy cần phải trở về một chuyến.” Lục Châu nói xa xăm.
Huyền Dặc đế quân có thể lý giải được tâm tình của Lục Châu. Dù sao nơi đó từng là nhà của lão sư, một trăm ngàn năm trôi qua, cảnh còn người mất, ai chẳng muốn trở về nhà nhìn một lần?
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Được, ta đi cùng ngài một chuyến.”
Hắn giải khai phong toả, hai người đồng thời đi ra khỏi đạo trường.
Ông…
Mặt đất xuất hiện một chút rung động, chỉ có người tu vi cực cao mới cảm nhận được. Dưới cấp đạo thánh thì năng lực lĩnh ngộ quy tắc không cao, rất khó có thể cảm thấy động tĩnh này.
Lục Châu nhìn thấy Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và đạo đồng đang đứng ở gần đó, bên cạnh là Trương Hợp và Lê Xuân cùng một số Huyền Giáp Vệ.
“Đế quân, Lục các chủ.” Đám người hành lễ.
Lục Châu chỉ vào Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Các ngươi đi theo vi sư một chuyến.”
Gọi hai nàng đi cùng là vì cả hai đều đã là đạo thánh, hơn nữa trong tiềm thức Lục Châu cảm giác nên mang theo các nàng, nguyên nhân vì sao thì hắn không biết.
Tiểu Diên Nhi vui vẻ vỗ tay: “Rốt cuộc cũng được ra ngoài chơi, ở Huyền Dặc điện mãi chán muốn chết.”
Đạo đồng đứng phía sau cũng lên tiếng: “Ta đi cùng các ngươi.”
“Ngươi đi xem náo nhiệt cái gì?” Tiểu Diên Nhi trừng mắt.
Lục Châu nói: “Ngươi muốn đi thì cùng đi.”
Siêu cấp bảo tiêu sao có thể bỏ lại ở đây, đúng là lãng phí.
Đạo đồng khom người đáp: “Đa tạ.”
Đoàn người Ma Thiên Các không đi theo mà ở lại Huyền Dặc điện chăm chỉ tu luyện, thỉnh thoảng lại giúp đỡ Huyền Dặc điện mấy bận.
Lục Châu dẫn đường, đám người từ Huyền Dặc điện xuất phát bay về phía nam, sau nửa ngày đã đến một khu vực bị hõm xuống.
“Phía trước chính là “hố trời”, nghe đồn năm đó Ma Thần và các cao thủ chiến đấu xong lưu lại. Các ngươi đến đây làm gì?” Đạo đồng hỏi.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa quay đầu, vừa định phê bình hắn nói năng lung tung thì Huyền Dặc đế quân đã liếc mắt nói:
“Ngươi cũng biết chỗ này?”
Đạo đồng đáp: “Đâu chỉ biết rõ.”
“Nói nghe một chút.” Huyền Dặc đế quân nói.
Đạo đồng nhớ lại hình ảnh năm đó, kìm lòng không được lộ ra vẻ mặt tang thương: “Chuyện cũ không vui, không cần nhắc lại cũng được.”
Tiểu Diên Nhi cân nín.
Hải Loa thì bình thản hỏi: “Ngươi từng gặp được Ma Thần?”
“Thời kỳ thượng cổ, không ai là không biết Ma Thần.” Đạo đồng nói.
“Nhưng trông ngươi rất trẻ.” Hải Loa nghi hoặc nói.
“Già rồi.” Đạo đồng lắc đầu thở dài.
Tiểu Diên Nhi không nhịn được gật đầu như gà mổ thóc.
Huyền Dặc đế quân nhìn đạo đồng bằng ánh mắt kỳ quái nhưng không nói thêm gì, quay đầu bay về phía hố trời.
Lục Châu bay qua khu vực hố trời, nhìn cảnh tượng thủng lỗ chỗ trăm ngàn hố bên dưới, trong đầu hắn lại xuất hiện các loại hình ảnh kỳ quái là thiên băng địa liệt, tinh hà rung chuyển, thương hải tang điền. Có toà pháp thân sừng sững giữa thiên địa triền đấu với rất nhiều toà pháp thân khác.
“Bên dưới đúng là có một toà thông đạo.”
Huyền Dặc đế quân dừng lại, nhìn xuống hố sâu đen kịt ẩn hiện đường vân bên dưới. Chưởng ấn bay ra đánh tan một lượng lớn bùn đất, để lộ một toà phù văn thông đạo.
Đạo đồng nhíu mày nói: “Các ngươi muốn đi đâu?”
“Thái Huyền Sơn.” Huyền Dặc đế quân đáp.
Đạo đồng lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không thể.”
“Vì sao?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
“Chỗ đó rất nguy hiểm, tu hành giả bình thường không thể bước chân vào. Thái Huyền Sơn vốn là đạo trường của Ma Thần, sau khi hắn chết Thái Hư đã liệt nơi này vào cấm địa. Về sau không hiểu tại sao lại có vô số hung thú, trong đó có không ít thánh hung đến cư ngụ tại nơi này. Ngoài ra trước kia Ma Thần còn lưu lại trên Thái Huyền Sơn rất nhiều đại đạo cấm chế và trận pháp thượng cổ, ngay cả chính bản thân Ma Thần cũng chưa chắc có thể an toàn đi vào.” Đạo đồng nói.
“Nha…” Tiểu Diên Nhi có hơi nhút nhát nói, “Nghe có vẻ đáng sợ.”
Hải Loa hỏi: “Mọi người cứ thường xuyên nhắc tới Ma Thần… rốt cuộc người đó là ai?”
Đám người trầm mặc, Lục Châu cũng không mở miệng.
Mọi người ở đây đều chỉ biết về Ma Thần thông qua các truyền thuyết. Thượng Chương coi như có hiểu một chút về quá khứ của Ma Thần nhưng không đi sâu vào nội tâm. Chỉ có Lục Châu là có được ký ức và đạo tu hành của hắn.
Có lẽ trên đời này không có ai hiểu Lục Châu hơn Ma Thần.
Nhưng nghĩ lại, Lục Châu cũng không biết về quá khứ, tướng mạo hay thân phận bối cảnh của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận