Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1057

Ba người tiếp tục phi hành.
Khi bay đến đoạn giữa hải vực, Hứa Vạn Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, Đương Khang cũng kêu lên ụt ịt. Trong hải vực có một hắc ảnh đang di động.
Hứa Vạn Thanh nhướng mày: “Thật là xui xẻo. Mau tránh nó đi.”
Vèo !
Một con điệp ngư trông như quạt ba tiêu lao vụt lên khỏi mặt nước và nhào về phía ba người. Mũi chân Hứa Vạn Thanh điểm nhẹ, lăng không bay lên cao.
Nhìn lại thấy đám người Chư Hồng Cộng vẫn thản nhiên bay dưới tầng trời thấp, Hứa Vạn Thanh không khỏi kinh ngạc hô lên: “Sao các vị không tránh?!”
Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu: “Hình như… đâu cần phải tránh a?”
Hứa Vạn Thanh cau mày: “Cẩn thận đó.”
Dưới mặt biển lại truyền đến tiếng lướt sóng, một con điệp ngư khác bay vọt lên ủn vào bụng Đương Khang.
Chư Hồng Cộng cau mày: “Đương Khang, tránh mau!”
Hai chân hắn kẹp chặt, Đương Khang lập tức tăng tốc bay lên.
Hứa Vạn Thanh thở phào một hơi: “Tiểu tử ngươi quả là biết trốn. Đi thôi!”
Nhưng đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên xuất hiện năm con điệp ngư nhảy ra khỏi mặt biển tạo thành một vòng cung. Hứa Vạn Thanh quay đầu nhìn ra sau lưng, nơi đó cũng có bốn con điệp ngư đang chực chờ.
“Đúng là xui xẻo mà.” Sắc mặt Hứa Vạn Thanh trở nên ngưng trọng.
“Hứa tiền bối, làm sao đây?” Chư Hồng Cộng thấy vẻ căng thẳng trên mặt đối phương nên cũng khẩn trương theo.
“Chỉ có thể cố gắng vọt tới Bắc đảo… Để ta mở đường.”
Nói xong, Hứa Vạn Thanh gọi ra pháp thân. Ông !
Ngay khoảnh khắc pháp thân xuất hiện, hai mắt Chư Hồng Cộng trừng lớn. Bởi vì đó là một toà pháp thân… hoàng liên!
“Sao… sao có thể?!” Toàn thân Chư Hồng Cộng cứng đờ.
Lục Ly cũng bất ngờ không thôi. “Thật không ngờ… ấn ký dẫn đường lại đưa chúng ta đến hoàng liên giới!”
Hứa Vạn Thanh điều động pháp thân đánh lui hai con điệp ngư. Quay đầu lại thấy Chư Hồng Cộng đang há hốc mồm nhìn mình, hắn hài lòng nói:
“Không sai, ta chính là đệ nhất thiên tài của Hồng Giáo, trong vòng hai năm tới ta nhất định có thể tiến vào lục diệp.”
Chư Hồng Cộng trợn tròn mắt. Hoàng liên pháp thân?!
Mẹ nó chuyện gì đang xảy ra?! Ta đang ở đâu đây?
Sau khi đánh bay hai con điệp ngư, Hứa Vạn Thanh lại bay vọt về phía trước. “Đừng lo lắng, cùng lên.”
“A…”
Chư Hồng Cộng điều khiển Đương Khang bay tới, lớn giọng hô: “Hứa tiền bối, chúng ta thật sự không có ác ý, ngài đừng che giấu nữa!”
“Che giấu?” Hứa Vạn Thanh không hiểu hắn nói gì. Vừa mới thất thần, dưới biển lại xuất hiện thêm một con điệp ngư càng cường đại hơn, thân nó dài chín trượng, bề ngang ba bốn trượng, toàn thân toả ra u quang.
Hứa Vạn Thanh trừng mắt mắng: “Chết tiệt!”
Ầm! Điệp ngư há cái mồm to bay tới cắn vào pháp thân hoàng liên. Phốc !
Hứa Vạn Thanh phun máu, sợ hãi bay lùi về sau. “Sao nơi này lại có cự thú?!”
Chư Hồng Cộng ngây ngốc nhìn, đến lúc nào rồi mà còn ẩn giấu tu vi? Lúc này Lục Ly ngồi sau lưng mới thấp giọng nói:
“Hắn không ẩn giấu tu vi, tu vi thực sự của hắn chỉ có ngũ diệp.”
“Ngũ… ngũ diệp?” Chư Hồng Cộng khó tin nói, “Nhất định là hắn đang gạt chúng ta, đừng tin hắn.”
Lục Ly chậm rãi lắc đầu: “Là ngũ diệp, không sai đâu.”
Soạt! Điệp ngư dài chín trượng lại phá không bay tới. Hứa Vạn Thanh che ngực, lắc đầu thở dài: “Xin lỗi, ta đã tận lực rồi. Hai vị tự đi tiếp đi vậy.”
Nói xong hắn lập tức xoay người chạy trốn.
Chư Hồng Cộng cúi đầu nhìn điệp ngư rồi nhảy lên không trung, gọi ra pháp thân!
Ông ! Toà pháp thân không kim liên cao mười hai trượng xuất hiện trước mắt.
Hứa Vạn Thanh nghe tiếng năng lượng cộng hưởng ở sau lưng bèn quay đầu nhìn, sau đó hai mắt trừng lớn như muốn nứt ra: “Cái gì?!!”
Ta hoa mắt? Hay là ảo giác?
Hứa Vạn Thanh hung hăng nhéo mình một cái, cảnh tượng trước mắt đã phá vỡ nhận biết của hắn rồi.
Pháp thân cao mười hai trượng cầm một tia kiếm cương trong tay rồi đâm xuống. Xoẹt! Kiếm cương xuyên thủng đầu điệp ngư.
Chư Hồng Cộng lại huy động Lệ Ngân Quyền Sáo, đập mạnh một cú vào đầu điệp ngư. Ầm! Điệp ngư lập tức sùi bọt mép nằm ngửa ra.
“Đừng quên lấy trái tim sinh mệnh.” Lục Ly nhắc nhở một câu.
Lúc này Lục Ly đã hiểu, hoàng liên giới thậm chí còn yếu ớt hơn kim liên giới. Có lẽ… đây chính là cơ duyên của Chư Hồng Cộng.
Một viên trái tim sinh mệnh trong suốt lóng lánh bay ra, Chư Hồng Cộng bắt lấy nhét vào trong ngực áo rồi thu hồi pháp thân, đáp xuống lưng Đương Khang, khẽ gọi: “Hứa tiền bối.”
Hứa Vạn Thanh toàn thân cứng đờ, mười ngón tay run rẩy nhìn Chư Hồng Cộng, vẻ mặt ngây ngốc như không nghe thấy.
Chư Hồng Cộng huơ huơ tay: “Này, Hứa tiền bối?”
Hứa Vạn Thanh giật mình tỉnh táo lại, vội khom lưng nói: “Tiền… tiền bối? Không dám nhận!”
Hứa Vạn Thanh kiệt lực khống chế thân thể, trong lòng lại là kinh đào hải lãng.
Không đợi Chư Hồng Cộng mở miệng, Lục Ly đã nói: “Ta hỏi gì ngươi đáp nấy, thành thật trả lời.”
“Vâng vâng vâng…” Hứa Vạn Thanh lắp bắp đáp.
“Trong Hồng Giáo, người có tu vi cao nhất là ai?”
“Là… là gia sư Đào Cảnh, tu vi Nguyên Thần cảnh lục.. lục diệp đỉnh, đỉnh phong…”
“Lục diệp mà là tối cường?”
Hứa Vạn Thanh khổ sở lắp bắp: “Tiền, tiền bối… tối cường không phải là lục diệp sao?”
“Vô tri.”
Sắc mặt Hứa Vạn Thanh đỏ lên, nói không ra lời. Chư Hồng Cộng đã thể hiện tu vi bát diệp rưỡi, có đủ tư cách để trả lời câu hỏi này.
Nhưng Chư Hồng Cộng quả thật không cười nổi… Bởi vì từ trên người Hứa Vạn Thanh, hắn nhìn thấy bóng dáng của tu hành giả kim liên giới. Nhớ ngày đó kim liên giới khi gặp phải cửu diệp, có ai không sợ hãi rung động như Hứa Vạn Thanh?
Nhỏ yếu chính là cái tội.
Lục Ly tiếp tục hỏi: “Chúa tể của thế giới này là thế lực phương nào?”
“Đại, Đại Khánh vương triều, nơi đó có rất nhiều lục diệp. Vương triều thống nhất thiên hạ, hàng năm sẽ đến các đại tông môn để chiêu mộ nhân tài. Nghe nói Đại Khánh vương triều có tới hơn mười vị lục diệp! Hơn mười người đấy!”
Chư Hồng Cộng cạn lời.
Nhớ ngày đó kim liên giới cảm thán Đại Viêm vương triều có rất nhiều cao thủ bát diệp, cũng chẳng khác gì hoàng liên giới bây giờ.
Lục Ly hỏi: “Cho đến nay vẫn chưa từng có thất diệp?”
Hứa Vạn Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Không có… Tiền bối, ta không rõ, vì sao… vì sao lại là mười hai trượng? Vì sao không có liên toạ? Vì sao màu sắc lại thiên về hoàng kim hơn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận