Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 280: Nghiêm khắc dạy dỗ (1)

“Để con.”
Đoan Mộc Sinh ném Bá Vương Thương trong tay cho Phan Trọng.
Phan Trọng lảo đảo một bước, suýt tí nữa đã bị Bá Vương Thương đè bẹp xuống đất, cũng may hắn kịp thời điều động nguyên khí kháng cự lại sức nặng của Bá Vương Thương mới không bị mất mặt.
Minh Thế Nhân né sang một bên để Đoan Mộc Sinh bước vào động diện bích.
Với lực lượng của Đoan Mộc Sinh thì dù không dùng tới nguyên khí vẫn có thể thoải mái xách Chư Hồng Cộng lên như diều hâu bắt gà con.
Đoan Mộc Sinh vươn tay tìm tòi lục lọi khắp người Chư Hồng Cộng…
Nguyên khí trên người Chư Hồng Cộng lưu động bốn phía.
“Đừng nhúc nhích!” Đoan Mộc Sinh nghiêm túc nói.
“Ha ha… ha ha ha… Đệ không muốn động đâu tam sư huynh, nhưng mà huynh làm đệ nhột quá… ha ha ha…” Chư Hồng Cộng không muốn cười nhưng chẳng thể nhịn nổi.
Nhiều người đang nhìn như vậy, lão bát ta biết để mặt mũi ở đâu?
Tốt xấu gì người ta cũng là đệ tử Ma Thiên Các nha.
Đoan Mộc Sinh mặc kệ hắn, tiếp tục cẩn thận kiểm tra một lượt, không bỏ sót một chỗ nào.
Chư Hồng Cộng cũng không dám dùng nguyên khí chống cự nữa, mặc cho sư huynh tìm tòi.
Một lát sau.
Đoan Mộc Sinh đã kiểm tra xong, khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi đã kiểm tra, không phát hiện thấy chú thuật.”
Minh Thế Nhân sững sờ.
Tiêu rồi! Quá mức đa nghi, thế nào cũng bị sư phụ mắng cho một trận.
Thế nhưng…
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này không có. Minh Thế Nhân nói rất có lý.”
“Đồ nhi bị oan thật mà!” Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt.
Đời này hắn chưa từng bị oan uổng như vậy nha.
Trong lòng Minh Thế Nhân khẽ thở phào, bèn nói: “Lão bát, ngay từ đầu đệ không nên nói dối. Ngũ Thử trộm Bảo Thiền Y của đệ mà không thèm đưa đệ đi, đệ còn trông mong lão thất sẽ giúp đệ sao? Hắn chỉ đang lợi dụng đệ thôi.”
Nhắc tới Bảo Thiền Y, Chư Hồng Cộng khẽ giật mình.
Món đồ này là vật bảo mệnh của hắn.
Không có Bảo Thiền Y chẳng khác nào hắn xong đời rồi.
“Sư phụ… đồ nhi có lời muốn nói!” Chư Hồng Cộng đột ngột ngẩng đầu.
“Nói đi.”
“Đồ nhi biết sư phụ muốn trừng trị thất sư huynh… Đồ nhi có một kế!” Chư Hồng Cộng nói.
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Mọi người nhìn Chư Hồng Cộng bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Lấy trí thông minh dưới trung bình của hắn mà cũng muốn hiến kế?
Việc này nghe chẳng thấy đáng tin cậy tẹo nào.
“Đệ mà cũng đòi hiến kế? Giỏi lắm chỉ có thể đưa ra mấy chủ ý ngu ngốc thôi.” Minh Thế Nhân châm chọc nói.
Chư Hồng Cộng xấu hổ cười.
Da mặt hắn đã được rèn luyện từ lâu nên giờ rất dày.
“Sư phụ, đồ nhi biết thất sư huynh và Ngũ Thử thường xuyên hẹn gặp ở đâu.” Chư Hồng Cộng nói ra một lời kinh người.
Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi: “Với bản sự của lão thất, sao có thể để cho đệ biết chuyện cơ mật như vậy?”
Chư Hồng Cộng đáp: “Đệ cũng chỉ biết được trong một lần tình cờ… Huống hồ gì lúc đó thất sư huynh còn rất tín nhiệm đệ.”
“Cho nên đệ vừa quay đầu đã bán đứng hắn?” Minh Thế Nhân chọc ghẹo nói.
“...”
Chư Hồng Cộng rất muốn khóc.
Tứ sư huynh, huynh có thể đừng nói như vậy không? Sẽ làm nghẹn chết người đó!
“Ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Manh mối của Chư Hồng Cộng không chắc là sẽ đáng tin, nhưng dù sao có còn hơn không.
Còn việc nghiệt đồ có âm mưu gì thì Lục Châu không mấy quan tâm. Đối với Lục Châu mà nói, chỉ cần nhìn thấy Tư Vô Nhai là đủ, những chuyện khác không quan trọng. Bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng phải đầu hàng trước thực lực tuyệt đối.
“Trường Phong tửu lâu ở Thượng Nguyên thành.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Hắc kỵ từng đến Thượng Nguyên thành bình loạn, Ngũ Thử lại dám ở lại Thượng Nguyên thành?” Chiêu Nguyệt kinh ngạc nói.
“Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất… Chẳng ai biết mặt đám chuột nhắt này, cho dù có gặp trên đường cũng không nhận ra. Bọn hắn hẹn gặp ở Thượng Nguyên thành ta thấy cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu quay đầu nhìn sang Minh Thế Nhân, cất tiếng gọi: “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư giao việc đến Thượng Nguyên thành bắt Tư Vô Nhai về cho ngươi…”
Lục Châu tiếp tục. “Ngoài ra, nói cho Ngũ Thử biết, tốt nhất là bọn hắn lên núi chịu tội, nếu không… hậu quả tự chịu.”
Nghe được bốn chữ cuối, Minh Thế Nhân không dám khinh thường.
Tu vi Tư Vô Nhai đã bị trói buộc, muốn bắt hắn cũng không khó.
Lần gặp mặt ở Hoàng Phong Sơn kia không thành công bắt hắn về vẫn luôn khiến Minh Thế Nhân không phục.
Lần này đã biết được hành tung của hắn, Minh Thế Nhân nhất định sẽ nắm chắc cơ hội.
Ngã một lần sẽ khôn hơn… Lần trước có nhị sư huynh giúp đỡ, lần này Tư Vô Nhai còn nhờ được ai?
Nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung là nhân vật tuyệt thế, không có khả năng suốt ngày kè kè đi theo bảo vệ hắn.
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Minh Thế Nhân lui sang một bên.
Sắc trời đã tối, không cần phải vội vã xuất phát.
Chư Hồng Cộng dập đầu nói: “Sư phụ… đồ nhi có phải đã lập công không? Mong sư phụ và sư huynh giúp đồ nhi lấy lại Bảo Thiền Y!”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Chư Hồng Cộng. “Nghiệt đồ, biết chuyện mà không báo… nên làm như thế nào?”
Chư Hồng Cộng giật nảy mình, nào còn dám đưa ra yêu cầu, vội vàng dập đầu nói:
“Đồ nhi biết sai!”
Mọi người đều giật mình.
Lão bát đã biết điểm liên lạc từ trước, lại giấu giếm đến tận bây giờ, rõ ràng là có tư tâm!
“Phạt đánh năm mươi trượng… Đoan Mộc Sinh chấp hành.” Lục Châu chắp tay sau lưng.
Thấy sư phụ lão nhân gia người không hề có ý định rời đi, trong lòng Chư Hồng Cộng khổ sở vô cùng.
Hiển nhiên là sư phụ muốn tự mình giám sát việc thi hành án phạt.
Năm mươi trượng này sợ là còn đau hơn một trăm trượng khi trước!
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đoan Mộc Sinh tìm được một cây gậy rồi đi vào động diện bích, không hề khách khí nhấc bổng Chư Hồng Cộng đặt lên bàn đá.
“Sư huynh… sư huynh… nhẹ, nhẹ thôi…”
“Thật xin lỗi sư đệ, quy củ như thế thì ta phải làm thôi. Sư huynh cũng là vì muốn tốt cho đệ. Kim Đình Sơn lớn như vậy, nếu không có một chút quy củ thì làm sao trọng chấn được huy hoàng như năm đó?” Đoan Mộc Sinh nói.
Bộp! Bộp!...
Ui da!
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên không ngừng.
[Ting ! nghiêm khắc trừng trị nghiệt đồ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Lục Châu không thèm nhìn Chư Hồng Cộng nữa, chắp tay rời khỏi động diện bích.
“Cung tiễn sư phụ.”
“Cung tiễn Các chủ.”
Mọi người khom người hành lễ.
Sau khi Lục Châu rời đi, cả đám mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Minh Thế Nhân cười nói: “Đáng đời lão bát đệ, đánh đệ năm mươi trượng là còn đỡ đó… Dù sao vẫn đỡ hơn là phế bỏ tu vi của đệ, đệ còn may mắn lắm.”
“Cảm.. cảm ơn sư huynh.. Ui da…”
Bộp!
Bộp!
Cho dù là tu hành giả đã luyện qua Thối Thể cảnh và có cương khí hộ thể bảo vệ thì khi bị trượng đánh tới tấp như vậy cũng cực kỳ đau. Huống chi Đoan Mộc Sinh là người ngay thẳng, mỗi một trượng đều ra tay rất mạnh.
Đánh đến mức nước mắt nước mũi Chư Hồng Cộng chảy ròng ròng.
Minh Thế Nhân lắc đầu cười nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp đem Bảo Thiền Y về cho đệ.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy vô cùng mừng rỡ, vừa nhịn đau ăn đòn vừa gian nan ôm quyền: “Vẫn là… ui da… sư huynh... tốt, tốt với ta!”
Minh Thế Nhân không nhìn hắn nữa mà xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận