Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 812

[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 1.000 điểm.].
[Ting ! đánh giết hai mục tiêu, thu hoạch được 20 điểm công đức, địa giới ban thưởng thêm 20 điểm.].
Lục Châu mở mắt.
Hẳn là Vu Chính Hải đã đến hồng liên địa giới, với tu vi của hắn và Bích Ngọc Đao, chỉ cần không gặp được cường giả cửu diệp trở lên thì sẽ không thành vấn đề.
Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống.
Điểm công đức: 15.333 điểm.
Hai ngày nay Lục Châu lại rút thưởng hết mười ngàn điểm công đức, hơi xui xẻo một chút, chỉ thu được 50 tấm Thẻ Nghịch Chuyển. Hiện tại Lục Châu đã có 240 tấm. Vẫn còn thiếu rất nhiều.
“Nghỉ ngơi cái đã, luyện hoá một ít vũ khí.” Lục Châu đang có ba tấm Luyện Hóa Phù.
Ba thanh vũ khí Phán Quan Bút, Lăng Hư Kiếm, Vô Cấu Chi Nhận nằm trên mặt bàn, cả ba đều là vũ khí siêu thiên giai.
Bản thân Lục Châu có Vị Danh Kiếm là đủ rồi, những vũ khí này luyện hoá xong dùng để gia tăng thực lực cho Lão Niên Các cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Lục Châu lấy Luyện Hóa Phù ra, theo thứ tự luyện hoá ba thanh vũ khí.
Luyện hoá Phán Quan Bút và Vô Cấu Chi Nhận khá dễ dàng vì chúng không bị hư hao, chỉ cần xoá đi ấn ký của chủ cũ là được. Riêng Lăng Hư Kiếm vốn đã bị chém gãy làm đôi, quá trình luyện hoá còn phải tốn thêm thời gian hàn gắn nó lại.
Sau khi luyện hoá xong, Lục Châu hài lòng gật đầu. Cảm giác không tệ, nên rút thưởng!
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.].
Tại Thiên Liễu Quan.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang ngồi yên vị hai bên. Sắc mặt Điền Bất Kỵ khá lúng túng, khẽ khàng nói:
“Ta rất cảm kích hai vị đã ra tay tương trợ. Nhưng Huyền Minh đã chết, Phi Tinh Trai chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Thiên Liễu Quan không muốn làm liên luỵ đến người ngoài, xin mời hai vị rời khỏi đây. Kỷ Phong Hành, tiễn khách.”
Kỷ Phong Hành xấu hổ đứng đó, không biết làm sao. Tuy hắn là đệ tử Thiên Liễu Quan nhưng đứng trước mặt Ngu Thượng Nhung, hắn nào dám làm bậy.
Vu Chính Hải lắc đầu nói:
“Nhỏ yếu chính là sai lầm lớn nhất của ngươi. Ngươi cho rằng không giết Huyền Minh thì Phi Tinh Trai sẽ không gây khó dễ cho các ngươi? Cho dù ngươi tặng tiểu nha đầu này cho Phi Tinh Trai thì bọn hắn cũng chỉ càng thêm xem thường ngươi, sớm muộn gì cũng giẫm đạp Thiên Liễu Quan dưới chân. Tuổi ngươi đã không nhỏ, vì sao đạo lý này cũng không hiểu?”
Trên đời này, không có người nào hiểu đạo lý nhỏ yếu chính là cái tội rõ ràng hơn Vu Chính Hải.
Khi Vu Chính Hải chưa tu hành, cho dù là một tên ăn mày trên đường cũng có thể giẫm đạp lên đầu hắn. Khi đã trở thành Giáo chủ U Minh Giáo, dù là bát diệp nghe danh hắn cũng phải cúp đuôi bỏ chạy.
Chân lý vĩnh viễn nằm trong tay kẻ mạnh.
Điền Bất Kỵ đương nhiên hiểu điều này, khẽ thở dài một hơi: “Xin hỏi sư thừa của hai vị là người phương nào?”
Cho tới bây giờ Điền Bất Kỵ còn chẳng biết gì về đối phương, một tiếng ‘đại ca’ của Kỷ Phong Hành hoàn toàn không đáng tin chút nào.
Vu Chính Hải đáp: “Chuyện này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết nếu gia sư ở đây thì dù là Diệp Chân của Phi Tinh Trai cũng không dám hó hé một lời.”
Nghe vậy, trong lòng Điền Bất Kỵ run lên. Hai người này lai lịch khó lường, lại dám khiêu chiến với Phi Tinh Trai, nếu không có chỗ dựa mạnh mẽ thì sao dám hung hăng càn quấy như thế?
“Mời hai vị đi theo ta.” Điền Bất Kỵ đứng lên nói. “Có lẽ các vị nên gặp mặt Quán chủ một lần.”
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đưa mắt nhìn nhau. “Được.”
Điền Bất Kỵ xoay người rời đi. Kỷ Phong Hành hâm mộ đến mức muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Hắn gia nhập Thiên Liễu Quan nhiều năm như vậy mà đến tư cách tiến vào khu vực cư trú của đệ tử nội môn cũng không có.
Nay đại ca mới nói mấy câu đã có thể gặp mặt Quán chủ. Quả nhiên… nhỏ yếu chính là cái tội!
“Đại ca, đại đại ca, ta có thể đi cùng hai người không?” Kỷ Phong Hành đi tới trước mặt hai người, cúi đầu khom lưng nói.
Đùi này nhất định phải ôm cho thật chặt!
Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt mỉm cười: “Vậy thì cùng đi đi.”
“Ta cũng muốn đi nữa!” Vu Vu nhảy khỏi ghế, lon ton chạy theo.
Nếu là trước đây, loại đệ tử như Kỷ Phong Hành hoàn toàn không có tư cách tiến vào khu vực nội môn. Nhưng bây giờ không giống khi xưa, bên cạnh hắn có hai đại cao thủ, Điền Bất Kỵ là người thông minh, đương nhiên không để ý mấy chuyện vặt vãnh này.
Đến Trung Chính Điện, ngoài quảng trường có mấy trăm đệ tử nội môn đang luyện tập, ai nấy đều dừng lại hành lễ.
“Điền trưởng lão!”
“Điền trưởng lão!”
Điền Bất Kỵ khẽ gật đầu, tay chắp sau lưng đi vào Trung Chính Điện.
Đám đệ tử nội môn kinh ngạc nhìn Kỷ Phong Hành đi theo sau Điền trưởng lão. Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Kỷ Phong Hành xấu hổ rảo bước đi nhanh.
Vu Vu chậm chân đi phía sau bị mấy tên đệ tử ngăn lại.
“Vu Vu, đó là ai thế?” Một đệ tử nội môn hỏi.
Vu Vu chỉ vào bóng lưng Ngu Thượng Nhung nói: “Đại ca ca? Hắn là cao thủ kiếm đạo.”
“Có phải hắn chính là ngoại nhân đã gây ra mâu thuẫn với Phi Tinh Trai không?”
“Cái gì mà ngoại nhân?” Vu Vu không hiểu.
“Vu Vu, sao muội ngốc vậy, chính bởi vì hắn nên Phi Tinh Trai mới gây hấn với Thiên Liễu Quan đó. Ta nghe người ta nói, chuyến này Huyền Minh đạo trưởng đến đây bị hắn chọc giận phải bỏ về!”
“Đáng đời lão.”
Vu Vu không thèm để ý đến bọn họ, nhanh chân đuổi theo Ngu Thượng Nhung.
Các đệ tử nội môn đều lắc đầu. “Phải thông báo chuyện này cho các vị trưởng lão khác mới được.”
Trung Chính Điện nhìn về hướng đông nam, trông to lớn và rất trang nghiêm. Cho dù là đệ tử nội môn cũng không được phép tuỳ tiện đến gần.
Đi vào trong đại điện, đám người nhìn thấy một lão giả tóc trắng xoá đang ngồi xếp bằng trên ghế chủ toạ, trong tay cầm phất trần, dù chỉ ngồi cao hơn mọi người hai bậc thang nhưng lại có cảm giác như người từ trên cao nhìn xuống.
“Đến rồi à?” Lão giả không mở mắt ra mà khẽ hỏi.
“Quán chủ, khách nhân đã đến.” Điền Bất Kỵ nói xong liền cung kính lui sang một bên.
Quán chủ Hạ Trường Thu mở mắt nhìn vào hai người trước mặt.
Người đứng bên trái là Vu Chính Hải, tay chắp sau lưng, dáng đứng thẳng tắp, thái độ như thể khắp thiên hạ này duy ngã độc tôn. Người đứng bên phải là Ngu Thượng Nhung, hai tay khoanh lại, đứng nghiêm thẳng lưng, trên mặt nở nụ cười thản nhiên. Hai người này đều có một điểm chung là từ trên người bọn hắn toát ra một cỗ ngạo khí sâu đến tận xương.
Trong đại điện vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Quán chủ Hạ Trường Thu mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Hai vị từ xa mà đến, có mục đích gì?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Ta và sư huynh muốn tá túc mấy ngày. Nếu có quấy rầy thì xin thông cảm.”
“Quý khách đến tá túc, đúng lý nên chiêu đãi.”
“Đa tạ.” Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu.
“Nhưng vì sao các hạ lại giết Huyền Minh đạo trưởng?” Quán chủ Hạ Trường Thu nhìn Ngu Thượng Nhung không chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận