Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1193

Hắc Tháp và Bạch Tháp mỗi bên cử ra một người bay tới trước mặt Lục Châu, cung kính dâng lên ba viên Mệnh Cách Chi Tâm, trong đó có một viên là trung cấp.
Lục Châu không nói gì, Thẩm Tất mỉm cười nhận lấy: “Vậy ta xin nhận.”
Tục ngữ có câu, chim khôn biết lựa cành mà đậu, Thẩm Tất lúc này vô cùng thấu hiểu lời người xưa.
Hắn vừa mở miệng, La Hoan đột nhiên nhận ra, cau mày nói: “Thẩm Tất? Không ngờ lại là tên phản đồ nhà ngươi!”
Thẩm Tất cất kỹ sáu viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi quay trở về đứng phía sau lưng Lục Châu.
Tuy hắn là bốn Mệnh Cách, nhưng đứng trước mặt đám đại lão thì hắn chẳng là gì.
“Thẩm Tất, ngươi phản bội Hắc Tháp. Dựa theo quy củ của Hắc Tháp, phán ngươi tội chết, mau ra đây nhận tội!” La Hoan cao giọng nói.
Lục Châu đột nhiên nhấc chưởng.
Một chiêu Đại Vô Úy Ấn xanh thẳm bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía La Hoan.
Chưởng này không mang theo nhiều Thái Huyền chi lực, chỉ có mục đích cảnh cáo đối phương.
La Hoan tận mắt thấy thảm trạng của Diệp Lưu Vân, trong lòng vốn đã rung động mạnh, nay nhìn thấy chưởng ấn lập tức hoảng sợ điên cuồng lùi về sau, gần như dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể, chỉ trong chốc lát đã lui ra mấy ngàn mét.
Oanh!
Lam chưởng đánh vào một ngọn sơn phong.
Mọi người trầm mặc không lên tiếng. Một lúc sau, La Hoan mới xuất hiện ở phía xa, trong lòng sợ hãi không dám lại gần.
Lục Châu thản nhiên nói: “Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc hiện giờ là người của lão phu.”
Sắc mặt đám người Hắc Tháp vô cùng khó coi. La Hoan tuy tránh được một chưởng vừa rồi nhưng trong lòng đã hoảng loạn đến cực điểm.
Trần Vũ Vương cười ha hả nói: “La Hoan, tính tình nóng nảy của ngươi cũng nên sửa rồi.”
La Hoan vội vàng khom người nói: “Ta nhất thời không chú ý, mong Lục tiền bối thứ lỗi.”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân không nói gì nữa. Ngay cả Hắc Ngô Vệ mà cũng có thể dụ về, bọn hắn còn nói được cái gì. Khoé miệng Diệp Lưu Vân giật giật nhưng cũng chỉ biết câm nín.
Ninh Vạn Khoảnh cười nói: “Người có chí riêng. Người của mình bỏ đi thì phải tìm hiểu nguyên nhân từ phía mình, không thể oán ai được. Nếu không… sao Lục lão tiên sinh lại không lo lắng Thẩm Tất sẽ phản bội?”
Lời này có hai hàm nghĩa, vừa trào phúng Hắc Tháp vừa có ý châm ngòi ly gián.
Lục Châu vuốt râu nói: “Chớ có tính kế lão phu. Thẩm Tất có phản bội hay không, lão phu tự có phân tấc, không đến lượt ngươi khoa tay múa chân.”
Ninh Vạn Khoảnh lúng túng nói: “Lão tiên sinh nói có lý, là ta lỡ lời.”
Thẩm Tất nghe vậy, trong lòng cảm động không thôi. Lục Châu liếc mắt nhìn, phát hiện độ trung thành của hắn bạo tăng 20%.
Không tệ.
La Hoan than nhẹ một tiếng. Sau sự việc này, Hắc Tháp có lẽ phải huỷ bỏ lệnh truy nã đối với Thẩm Tất thôi.
Ùng ục… ùng ục… ùng ục…
Đột nhiên dưới chân núi phía nam truyền đến tiếng sủi bọt.
Trần Vũ Vương cấp tốc hạ lệnh: “Bắt Anh Chiêu lại!”
Phi liễn có hình dạng xe ngựa lập tức vọt về phía nơi phát ra tiếng ùng ục.
Cùng lúc đó, thân ảnh Diệp Lưu Vân loé lên, nhanh hơn tất cả những người khác.
“Là Anh Chiêu!”
“Anh Chiêu xuất hiện rồi!”
Thế lực cân bằng của năm phương thế lực chỉ trong giây lát đã bị phá vỡ, từng thân ảnh lần lượt lao vụt đi, kể cả đám tán tu nấp trong bóng tối cũng ào ào lao tới như ong vỡ tổ.
La Hoan ngẩng đầu nhìn lên thiên không, đại trưởng lão vẫn chưa trở về, hắn không khỏi cảm thấy lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh hạ lệnh:
“Cất kỹ Mệnh Cách Chi Tâm. Những người khác theo ta đi!”
Ninh Vạn Khoảnh ngẩn người, không gấp gáp đuổi về phía đó mà quay sang nói với Lục Châu: “Lão tiên sinh cũng muốn có được Anh Chiêu?”
Vừa hỏi xong hắn đã cảm thấy mình phí lời. Có người nào ở đây không muốn bắt được Anh Chiêu? Hơn nữa, tu vi lão tiên sinh rất cao, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
“Ngươi không đi?” Lục Châu hỏi lại.
“Ta…” Ninh Vạn Khoảnh thở dài một tiếng. Hắn đã nghe được bên kia truyền đến âm thanh kịch chiến.
Hắn do dự. Nhưng khi âm thanh càng lúc càng kịch liệt, khát vọng đối với Mệnh Cách Chi Tâm đã che mờ lý trí hắn.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Vãn bối xin đi trước một bước.”
Mặc kệ những chuyện khác, bắt được Anh Chiêu rồi tính sau.
Bốn phương thế lực đều đã bay đi, không ngừng oanh tạc vào khu vực nằm giữa hai toà sơn phong.
Lục Châu vẫn không vội vã.
Tiêu Vân Hoà gấp gáp nói: “Lục huynh không đi sao?”
“Con Anh Chiêu này cực kỳ giảo hoạt, đã chế tạo ra hai lần cạm bẫy, lần này e là cũng thế.” Lục Châu nói.
Con người luôn quá mức tự phụ, tự xưng là giống loài trí tuệ nhất vượt lên trên chúng sinh, cho dù chịu thiệt bao nhiêu lần cũng không nhớ kỹ giáo huấn này, cứ lặp đi lặp lại sai lầm.
Được Lục Châu nhắc nhở, Tiêu Vân Hoà giật mình hỏi: “Đám hung thú này là do Anh Chiêu cố ý dẫn dụ?”
Thẩm Tất gật đầu: “Bầy Long Ưng lúc trước cũng được tung ra để dẫn dụ Bạch Ốc Hàn Môn… Hung thú bị hai đại trưởng lão giết gần hết, Anh Chiêu lúc này đúng ra sẽ không tự đưa đầu vào lưới mới đúng. Hiện tại nó làm vậy, hiển nhiên là cố ý. Con hung thú này đúng là giảo hoạt, biết lợi dụng lòng tham của con người.”
Vu Chính Hải nói:
“Nếu là vậy, trí thông minh của Anh Chiêu không chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi.”
Lục Châu lắc đầu: “Trước cứ xem sao đã, có lẽ do lão phu nghĩ nhiều cũng không chừng.”
Mọi người gật đầu.
Tựa như người chơi bao búa kéo, có đôi khi quá tính toán cũng sẽ bại dưới tay một người chơi lung tung không có kế hoạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận