Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1271

Tư Vô Nhai quan sát một lát rồi nói:
“Chủ tháp là trận nhãn, lựa chọn xây cao như vậy là để thu nạp được càng nhiều nguyên khí. Nhưng chỉ một toà Bạch Tháp thì không đủ, cần phải bố trí các loại trận pháp hội tụ nguyên khí ở xung quanh. Các ngươi cũng chẳng khá hơn Hắc Tháp bao nhiêu.”
Ninh Vạn Khoảnh không nói nên lời.
Không bao lâu sau, mọi người đã bay đến gần Bạch Tháp.
Hơn mười tu hành giả mặc bạch y tiến lên nghênh đón Ninh Vạn Khoảnh: “Cung nghênh Ninh thẩm phán!”
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Thông tri Tháp chủ, có khách quý viếng thăm.”
“Vâng.”
Trên đỉnh Bạch Tháp, Lam Hi Hoà đã nhìn thấy đám người Lục Châu. Không chờ thuộc hạ đến báo cáo, nàng đã phân phó:
“Mời Lục Các chủ đến tầng bảy mươi hai.”
“Vâng.”
Trên Bạch Tháp tầng thứ bảy mươi hai.
“Lục các chủ, mời.” Lam y nữ hầu nói.
Kiến trúc hùng vĩ và bài trí tráng lệ xa xỉ khiến tầng này trông như một toà lâu đài. Chính giữa tầng đặt một chiếc bàn dài mấy trượng, trên bàn phủ khăn trắng.
Ở phía cuối bàn đặt một chiếc ghế cao gấp ba lần thân người. Lam Hi Hoà ngồi trên ghế, trông nàng nhỏ bé lọt thỏm vào trong.
“Lục các chủ, lại gặp mặt rồi.” Lam Hi Hoà nở nụ cười nói. “Mời ngồi.”
Lục Châu cũng không khách khí, ngồi xuống vị trí đối diện với nàng. Hai người tuy đối mặt nhưng cách nhau mấy chục mét.
Lam y nữ hầu nhìn về phía mấy người Tư Vô Nhai: “Mời các vị đến bên này.”
Mấy người chia nhau ngồi ở hai bên bàn, có cảm giác không được tự nhiên.
Trái lại bên phía Lam Hi Hoà cũng có một số tu hành giả mặc bạch y nhưng đều cung kính đứng hai bên nàng, không ai dám ngồi xuống.
“Lục các chủ đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?” Lam Hi Hoà hỏi.
Nàng vẫn hệt như trước, luôn thích nói thẳng vào vấn đề.
“Nghe nói Lam tháp chủ đã sống hàng tuế nguyệt, lão phu có mấy câu hỏi muốn hỏi ngươi một chút.”
“Mời nói.”
“Năm đó kế hoạch Thái Hư là do ngươi vạch ra?”
Đối với câu chuyện này, Lục Châu cực kỳ tò mò, cũng bởi ba trăm năm trước Cơ Thiên Đạo đã đi đến bí ẩn chi địa và mang về hạt giống Thái Hư mà người người mơ ước.
Lam Hi Hoà nói thẳng không chút che giấu: “Vâng.”
“Thái Hư ở đâu?” Lục Châu cũng hỏi thẳng.
Nụ cười trên mặt Lam Hi Hoà nồng đậm hơn. “Chẳng phải Lục các chủ biết rõ hơn ta sao?”
Lão phu biết chết liền.
Trong thuỷ tinh cầu ký ức, Lục Châu chỉ nhìn thấy một cảnh tượng duy nhất, pháp thân hắc liên hạ xuống.
“Lão phu biết rất ít.”
Lam Hi Hoà thở dài đáp: “Bí ẩn chi địa là nơi cực kỳ hung hiểm, ẩn tàng rất nhiều hung thú đáng sợ, con nào con nấy mạnh hơn Anh Chiêu gấp trăm lần. Ý định ban đầu của kế hoạch Thái Hư là tìm ra bí mật của thế giới bản nguyên.”
“Bản nguyên?”
“Con người từ khi sinh ra đã được ông trời ban cho tư cách tu hành, nhưng lại định ra thiên địa trói buộc cho từng loại màu sắc liên diệp khác nhau. Ban đầu kế hoạch Thái Hư có mục đích tìm kiếm bản nguyên của những sự ràng buộc này.”
“Nhưng nhân loại đời sau lại phát hiện sự tồn tại của hạt giống Thái Hư, thế là kế hoạch Thái Hư ban đầu đã bị cải biến. Một số người đến gần hạt giống Thái Hư có tu vi tiến bộ rất nhanh, thể chất được tẩm bổ. Con người tham lam, hoàn toàn quên mất dự định ban đầu, biến kế hoạch Thái Hư thành cuộc chiến tranh đoạt hạt giống. Mãi cho tới một ngày, hung thú cường đại xuất hiện ở bí ẩn chi địa, tàn sát con người rồi khu trục con người ra khỏi nơi đó.”
“Hạt giống Thái Hư cần ba mươi ngàn năm mới thành thục một lần, trong vòng ngàn năm trước khi hạt giống thành thục chính là thời điểm tranh đoạt kịch liệt nhất. Ba trăm hai mươi năm trước chính là lần cuối cùng nhân loại thực hiện kế hoạch Thái Hư.”
Lam Hi Hoà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
“Nếu ngay cả Lục các chủ cũng không biết Thái Hư ở đâu thì sẽ chẳng còn ai biết rõ.”
Lục Châu thản nhiên lắc đầu:
“Lão phu thật sự không biết. Ngươi cũng không biết sao?”
Lam Hi Hoà cau mày nói:
“Bởi vì cho đến bây giờ cũng không có ai từng đến được Thái Hư, chúng ta chỉ tìm tới bí ẩn chi địa. Rất nhiều người nhầm tưởng bí ẩn chi địa chính là Thái Hư, bởi vì hạt giống Thái Hư sinh trưởng ở bí ẩn chi địa. Nhưng ta không cho là như vậy.”
“Vì sao lại nói thế?”
“Hoàn cảnh sinh tồn ở bí ẩn chi địa vô cùng ác liệt, không có ánh mặt trời, cũng không phải nơi thích hợp cho con người sinh sống.” Lam Hi Hoà nói, “Nơi đó có vẻ giống với địa bàn của hung thú hơn.”
Lúc này, Tư Vô Nhai không nhịn được nữa bèn hỏi:
“Có khi nào hung thú mới là chúa tể thật sự của nhân loại không?”
Tầng bảy mươi hai lập tức rơi vào yên tĩnh.
Ý nghĩ này thật là đáng sợ.
“Nhân loại tự cho rằng mình là giống loài có trí tuệ nhất, nhưng xem ra trí tuệ của hung thú cũng không thua kém gì nhân loại. Như Anh Chiêu cũng chỉ là hung thú có trí tuệ sơ cấp mà thôi. Hung thú trí tuệ cao giai đương nhiên sẽ thông minh không kém gì con người, chúng nó có thân thể cực kỳ cường hãn, lực lượng vô địch, đương nhiên có thể thực hiện nuôi nhốt nhân loại. Hung thú nhìn nhân loại chẳng khác gì nhân loại nhìn bầy kiến.” Tư Vô Nhai phân tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận