Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 362: Năm đó lão phu dạy ngươi như thế nào?

La Trường Khanh và Ngu Thượng Nhung đồng thời nín thở, trong lúc nhất thời quên mất mình đang làm chỉ, chỉ chằm chằm nhìn thân ảnh Lục Châu đang hạ xuống.
Ngay sau đó, Vị Danh Kiếm huy động.
Tuy hiện tại Lục Châu chỉ có hai phần năm lực lượng phi phàm nhưng đã đủ để hắn thi triển một chiêu này.
Lục Châu lục tìm trong não hải những ký ức liên quan tới Quy Nguyên Kiếm Quyết, đồng thời niệm trong đầu khẩu quyết của Thiên thư: thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm.
Hư ảnh xuất hiện.
Trái, giữa, phải.
Đây chính là tuyệt chiêu thành danh của Ngu Thượng Nhung: Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn.
La Trường Khanh quá sợ hãi, cấp tốc lui lại, trường kiếm trong tay hắn hội tụ năng lượng, mấy ngàn đạo kiếm cương quay đầu đối phó với Lục Châu đang từ không trung lao xuống.
Đáng tiếc, ánh mắt hắn đã bắt đầu mê mang tựa như vừa tiến vào mộng cảnh.
Vụt!
Ba đạo thân ảnh hợp nhất. Mọi tiếng động xung quanh đều im bặt lại.
Vị Danh Kiếm xẹt qua hơn ngàn đạo kiếm cương, xẹt qua bội kiếm trong tay La Trường Khanh, lại xẹt qua lồng ngực hắn.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, không có chút mánh khoé nào, thậm chí không có lấy một tia nguyên khí toát ra ngoài.
Chỉ một kiếm, tất cả đã kết thúc.
Thân ảnh Lục Châu xuất hiện phía sau La Trường Khanh.
Hai mắt La Trường Khanh trừng to, khi kiếm cương biến mất, tròng mắt hắn đã mất đi tiêu cự, trở nên trống rỗng. La Trường Khanh cúi đầu nhìn thanh kiếm trên tay mình.
Soạt ! trường kiếm gãy ra làm đôi, rơi xuống mặt đất.
Hắn lại nhìn xuống ngực, một vết cắt nứt ra, máu tươi cuồn cuộn phun ra ngoài như suối. Sinh mệnh hắn đang trôi nhanh với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
La Trường Khanh cố gắng mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Ngu Thượng Nhung đang đứng đối diện mình chỉ cách vài mét.
Ngu Thượng Nhung cau mày, trong mắt tràn ngập kiêng kỵ và kinh hãi.
Tay trái La Trường Khanh nâng lên, chỉ về phía Ngu Thượng Nhung: “Cứu…”
Phịch.
Hắn ngã xuống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Lục Châu vuốt râu xoay người lại, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư trên người hắn đã cạn kiệt. Nhưng mà…
Thời gian đóng băng thẻ đạo cụ cũng đã kết thúc.
Toàn bộ thẻ đạo cụ trong bảng Hệ thống toả ra hào quang lập loè, điều này có nghĩa là hắn đã có thể tuỳ ý sử dụng.
“Sư… sư phụ?” Ngu Thượng Nhung không dám tin, khẽ hỏi.
Hắn không tài nào hiểu được sao sư phụ lại xuất hiện ở Vân Chiếu lâm địa?
Lục Châu vuốt râu, nghiêm túc nhìn Ngu Thượng Nhung, khẽ quát. “Nghiệt đồ.”
“Tại sao… tại sao chứ?” Cảm xúc của Ngu Thượng Nhung dao động rất rõ ràng.
“Năm đó lão phu dạy ngươi như thế nào? Ngươi còn nhớ không?” Lục Châu vừa nói vừa cất bước tiến lại gần hắn.
Cảm giác từng bước ép sát này khiến trong lòng Ngu Thượng Nhung đại loạn.
Hắn lui lại từng bước.
“Phản bội Ma Thiên Các, chém giết đồng môn…” Lục Châu gằn từng chữ.
Vụt!
Trường Sinh Kiếm bay ra chắn ở phía trước, Ngu Thượng Nhung lắp bắp nói: “Sư phụ… người, người lại muốn giết ta?”
Lại?
Lục Châu dừng lại, nhìn Ngu Thượng Nhung rồi nói: “Không đáng giết sao?”
Ngu Thượng Nhung cảm nhận được thương thế trong người mình, trên mặt hắn xẹt qua nét buồn bã. Hắn cười một tiếng, đứng thẳng người lại, không muốn bản thân tỏ ra quá chật vật.
“Ở quê hương ta có một loại cỏ tên là Huân Hoa Thảo, sáng nở tối tàn. Sáng nghe đạo, chiều đã tàn lụi… Đôi khi ta nghĩ, đã biết rõ sẽ chết thì tại sao còn phải cẩn thận chăm sóc nó làm gì?”
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người. Lục Châu nghe lời hắn nói, khẽ lắc đầu.
Nghiệt đồ chung quy vẫn là nghiệt đồ…
Trên đời này ai mà chẳng phải chết, nếu đã như vậy, theo lời hắn nói thì chẳng phải con người đều nên tự kết liễu từ khi mới sinh ra đời hay sao?
Chỉ là lời lẽ nguỵ biện.
Lục Châu vừa tiến bước vừa nói: “Chính là vì, để được sống.”
“Ai mà chẳng muốn được sống thật lâu…” Ánh mắt Ngu Thượng Nhung vô cùng phức tạp. “Nhưng lại chẳng ai thoát được ràng buộc này.”
Lục Châu nhíu mày.
“Hồ ngôn loạn ngữ. Còn không mau chịu tội nhận sai?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu: “Sư phụ… một ngày là thầy suốt đời là cha, xin tha thứ cho đồ nhi không thể cùng người trở về.”
Lần này, hắn tự xưng mình là “đồ nhi”.
“Ngươi trốn được sao?”
“Người xem thường đồ nhi rồi. Cho dù sư phụ không ra tay thì tên La Trường Khanh kia cũng không phải là đối thủ của ta.”
Ngu Thượng Nhung tung người nhảy lên Trường Sinh Kiếm, ngự kiếm phi hành.
Lợi dụng độ ăn ý giữa hắn và Trường Sinh Kiếm có thể giảm được lượng nguyên khí tiêu hao, đồng thời còn gia tăng tốc độ phi hành.
Chỉ tiếc đa số mọi người đều không làm được như thế. Vũ khí thiên giai là vật trân quý đến bậc nào, lại còn phải có độ ăn ý đạt đến trình độ viên mãn.
Lục Châu hờ hững nhấc tay, khẽ nói: “Nghiệt đồ!”
Trong lòng bàn tay hắn, tấm thẻ đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá vỡ vụn. Năng lượng kim quang hình thành, xoay ngược chiều kim đồng hồ tạo thành vòng xoáy.
Ngu Thượng Nhung ngự kiếm bay đi, nhanh chóng lao vào chỗ sâu bên trong Vân Chiếu lâm địa.
Vù!
Kim quang lập loè toát ra năng lượng tạo thành một chữ “Trói” cực lớn, vạch ngang bầu trời, lao nhanh như sao băng đánh chuẩn xác vào người Ngu Thượng Nhung.
Ầm!
Ngu Thượng Nhung kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ nguyên khí còn lại trong cơ thể đều bị trói buộc lại chỉ trong khoảnh khắc!
Thân hình hắn lảo đảo rơi xuống, Trường Sinh Kiếm cũng không khá hơn, rơi ngay bên cạnh.
Ngu Thượng Nhung kinh hô một tiếng: “Phược Thân Thần Chú?”
Đan điền khí hải lúc này đã rỗng tuếch, hắn không cách nào điều khiển Trường Sinh Kiếm phi hành nữa, toàn thân rơi xuống đất.
Bên trong Vân Chiếu lâm địa, Đoạn Hành dẫn theo các huynh đệ Ma Sát Tông đứng thành một hàng ngang, từ từ đi tới.
“Đừng lại gần! Đây chính là Kiếm Ma… Chúng ta đứng đây đợi lệnh lão tiền bối!” Đoạn Hành giơ tay lên hạ lệnh dừng bước.
Lục Châu chắp tay sau lưng ung dung chậm rãi đi tới.
[Ting ! bắt được nghiệt đồ Ngu Thượng Nhung, ban thưởng 1.000 điểm công đức.].
Lục Châu hoàn toàn yên tâm. Trúng phải Phược Thân Thần Chú, Ngu Thượng Nhung không còn tu vi thì còn trốn đi đâu được nữa?
Đám người Đoạn Hành không dám đến gần Ngu Thượng Nhung, Lục Châu cũng có thể hiểu được. Dù sao thì trước mặt bọn họ chính là ma đầu Kiếm Ma nổi tiếng đương thời, một lời không hợp là đại khai sát giới.
So sánh với Ngu Thượng Nhung, đám người Ma Sát Tông bọn hắn chỉ là một đám cá nát tôm ươn.
Đoạn Hành nuốt một ngụm nước bọt, chắp tay nói: “Tham kiến Kiếm Ma tiền bối!”
Những người còn lại cũng khom người cung kính, không dám vọng động.
Ngu Thượng Nhung vừa rơi xuống đất đã nhìn thấy đám người Ma Sát Tông. Hắn vừa kinh ngạc vì độ quỷ dị của Phược Thân Thần Chú vừa cầm Trường Sinh Kiếm cắm xuống đất để chống đỡ thân thể.
Ngu Thượng Nhung không nhìn tới đám người Đoạn Hành. Loại mặt hàng như bọn họ chưa xứng nói chuyện với hắn.
Ngu Thượng Nhung hít sâu một hơi nhìn sư phụ đang chậm rãi bước lại gần. Đây là lão giả duy nhất trên thế gian này khiến hắn mất đi ý định chống cự.
Lục Châu đi tới trước mặt Ngu Thượng Nhung, cách hắn mấy thước thì dừng lại.
Vân Chiếu lâm địa hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Lục Châu bình thản nhìn Ngu Thượng Nhung, không nói một lời.
Boong !
Boong !
Tiếng chuông phát ra từ Vân Chiếu Am vô tình phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.
Trong mấy ngày ở tại Vân Chiếu Am, tiếng chuông vẫn ngày ngày vang lên, hắn đã dần quen với loại âm thanh cổ kính này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận