Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1449

Cùng lúc đó, tại thanh liên giới.
Trên Thanh Vân Sơn, vô số đệ tử mặc trường bào đang ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Trong mây mù có hai thân ảnh như ẩn như hiện. Đám đệ tử chỉ nhìn thấy chứ không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
“Diệp huynh, nghe nói ngươi đến bí ẩn chi địa?” Tần chân nhân bình thản hỏi.
Diệp Chính đáp: “Đường đường là chân nhân lại cài tai mắt ở khắp nơi, không sợ bị người khác chế nhạo?”
“Tần mỗ khinh thường làm chuyện ti tiện như vậy.” Tần chân nhân nói.
Diệp Chính mặt không đổi sắc đáp: “Chúng ta luận đạo, đừng nói chuyện ngoài lề.”
“Chỉ là luận đạo thì hơi buồn tẻ. Ta nghe nói liệp đội U Linh có bốn mươi người đều bị súc sinh Lục Ngô kia tru sát?” Tần chân nhân hỏi.
Chân nhân cũng là người, không tránh khỏi nhiều chuyện.
“Bọn hắn chết không liên quan gì đến ta. Liệp đội kia quanh năm hành sự mạo hiểm, toàn quân bị diệt cũng không có gì lạ.”
“Chỉ là thú hoàng mà cần Diệp huynh phải đích thân tới?” Tần chân nhân càng bát quái càng thấy hứng thú.
Song phương đều không nhìn thấy thân ảnh nhau, chỉ đứng trong mây mù trò chuyện.
Kỳ thực chân nhân cũng là người, cũng rất tục khí. Thay vì ngồi trong lương đình trò chuyện, bọn hắn lại thích bay lên thật cao để thể hiện địa vị bản thân. Việc này vừa không có ý nghĩa vừa phí sức phí công.
“Thú hoàng Lục Ngô tồn tại suốt bốn mươi ngàn năm, từ bao giờ lại không đáng giá một đồng như thế?” Diệp Chính nhíu mày nói.
“Chẳng trách lại để nó chạy.”
“Từ bao giờ ngươi lại thích xen vào việc của người khác như vậy?”
Tần chân nhân không giận, chỉ nhún vai nói: “Vậy chúng ta luận bàn hai chiêu?”
Hai người tới tới lui lui, bóng ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong mây mù, bất phân thắng bại.
Mấy chục hiệp kết thúc, đôi bên trở về vị trí cũ.
“Trăm năm trôi qua, tu vi ngươi vẫn giậm chân tại chỗ.” Tần chân nhân cười nói.
“Ngươi cũng vậy.”
“Cho nên ngươi muốn lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Lục Ngô để thử một lần?” Tần chân nhân hỏi.
“Đáng tiếc súc sinh kia chạy quá nhanh.” Diệp Chính không thèm phủ nhận.
“Không sợ ông trời trừng phạt ngươi sao?”
Diệp Chính biết ‘ông trời’ trong miệng hắn là ý gì, bèn đáp: “Để ngươi thất vọng rồi, ta vẫn rất khoẻ.”
“Ta có một đề nghị.” Tần chân nhân bỗng nói.
“Chỉ luận đạo, không nói việc ngoài lề.”
“Vậy đánh thêm mấy chiêu.”
Lần này trong tầng mây xuất hiện Tinh Bàn, từng đạo quang trụ bắn tung toé khắp nơi. Một khắc đồng hồ trôi qua, quang trụ biến mất.
Đám đệ tử đứng bên dưới nhìn hoa cả mắt.
Tần chân nhân nói: “Ta biết ngươi nắm giữ manh mối về hạt giống Thái Hư.”
Diệp Chính cau mày nói:
“Lão hồ ly, đừng tưởng ta không biết, Tần gia các ngươi thiết kế bao nhiêu là phù văn thông đạo đến phía đối diện, đều vì muốn chờ hạt giống Thái Hư xuất hiện.”
“Ngươi cứ nhất định phải nghĩ Tần mỗ bẩn thỉu hèn hạ như ngươi vậy sao? Tần mỗ luôn kiềm chế bản thân, tuân thủ quy tắc cân bằng, từ trước đến nay không hề tuỳ tiện đến phía đối diện.”
“Xuỳ!”
Diệp Chính lạnh lùng nói: “Muốn người khác đừng biết, trừ phi mình đừng làm! Tần Mạch Thương bị người ta cướp đi một Mệnh Cách, còn tưởng là người khác không biết?”
“Kẻ này ngang bướng bất tuân, ta đã trừng phạt hắn. Tiểu bối Tần gia phạm sai lầm chẳng lẽ cần một ngoại nhân như ngươi đến dạy dỗ?”
Cũng may bọn hắn đều truyền âm nhập mật, nếu để đệ tử bên dưới nghe được không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Lúc này hai vị chân nhân chẳng khác nào mấy bát phụ đanh đá chửi nhau ngoài chợ.
Diệp Chính tiếp tục nói: “Người chờ hạt giống Thái Hư xuất hiện không chỉ có một mình ngươi. Thánh Điện cũng đang chờ.”
Hạt giống Thái Hư biến mất… Tìm không được, chẳng bằng chờ chúng nó tự động xuất hiện. Tu hành giả có được hạt giống Thái Hư chắc chắn là kẻ bất phàm.
Tất cả mọi người đều đang chờ.
“Chỉ sợ có một số người chờ không nổi, quả chưa kịp thành thục đã vọt vào vườn tìm hái.” Tần chân nhân nói.
“Bớt có lải nhải. Đánh đi!”
Trên bầu trời xuất hiện hai toà pháp thân khổng lồ ngạo nghễ đâm xuyên tầng mây.
Hắc liên giới.
Lục Châu và Lục Thiên Sơn bay thẳng đến Thanh Phong Cốc.
Ngoài cửa động có rất nhiều người bay tới bay lui, tấp nập vô cùng.
“Trận pháp này không hề nguy hiểm, nhưng lại rất quỷ dị. Truyền thuyết kể rằng, Lục chân nhân đã từng nghỉ chân ở nơi này, tiện tay thiết kế một trận pháp.” Lục Thiên Sơn nói, “Tên trận pháp là Cửu Khúc Toàn Trận, một khi bước vào trận sẽ như mê cung, rất dễ khiến người đó mất đi thăng bằng. chỉ có tu hành giả Thiên Giới Bà Sa trở lên mới đi được tới điểm cuối.”
“Thiên Giới Bà Sa trở lên có thể phá giải trận pháp này?” Lục Châu nghi hoặc. Độ khó như vậy chứng tỏ chẳng phải là đại trận gì.
“Không sai, chỉ cần là Thiên Giới Bà Sa trở lên sẽ đi được tới điểm cuối. Cho nên ta mới nói trận này chẳng có gì bí ẩn, sớm đã bị các đại môn phái hiểu rõ tường tận.” Lục Thiên Sơn đáp.
Đúng là không thú vị. Một chút tính khiêu chiến cũng không có.
Vừa nói, hai người vừa đi tới cửa động.
Thanh Phong Cốc tựa như một sườn núi trồng ruộng bậc thang, đường đi dốc xuống, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy cỏ non xanh biếc.
Có không ít tu hành giả đang bay tới bay lui quanh sườn dốc. Một số người tu vi yếu, vừa đi chưa được mấy bước đã bị một cơn gió vô hình thổi bay, tức giận đến mức hô to: “Làm lại, làm lại!”
Lục Thiên Sơn chỉ tay về phía bọn họ, nói: “Đó đều là đệ tử các đại môn phái đến đây rèn luyện.”
Lục Châu gật đầu. “Kia là cái gì?”
Phần cuối sườn dốc có một cột đá cao mười trượng, thoạt nhìn như một trụ điện cao thế trong xã hội hiện đại.
“Điểm cuối của trận pháp.” Lục Thiên Sơn nói, “Có thể đi tới điểm cuối cũng được xem là nhân tài.”
“Thật sao?”
“Chỉ là một cách nói mà thôi, chưa chắc đã đúng. Đương nhiên đối với Lục tiền bối thì đây chỉ là trò trẻ con, không đáng nhắc tới.” Lục Thiên Sơn xua tay nói.
Lục Châu thở dài một tiếng. Muốn tìm kiếm vật có liên quan đến chân nhân trong cái trận pháp gân gà này, e là không có hy vọng.
“Lục tiền bối, ngài thử không?” Lục Thiên Sơn chìa tay ra làm tư thế mời.
“Trận pháp giản dị như vậy rất không thú vị, không thử cũng được.” Lục Châu lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận