Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1955: Đồ nhi bái kiến sư phụ

“Đúng là có nói qua, nhưng tu vi Lục huynh cao thâm, thủ đoạn ngập trời, vượt xa ta quá nhiều. Nếu ta còn mặt dạn mày dày giữ lấy chức vụ này, về sau gặp lại hai người của Xích Đế sẽ chỉ làm mất mặt Huyền Dặc điện thêm mà thôi.”
Huyền Dặc đế quân khẽ gật đầu. Trương Hợp không phải loại người giỏi về bày mưu nghĩ kế, nhưng hắn là kẻ đại nghĩa lại trung thành một mực.
Lục Châu nói: “Lão phu lại cảm thấy người trẻ tuổi thi triển hoá thân đánh bại ngươi có thể lĩnh trách nhiệm này. Nếu ngươi khăng khăng muốn từ chức, vậy để cho hắn đi.”
Trương Hợp giật mình, Huyền Dặc đế quân cũng sửng sốt.
Lục Châu nói tiếp: “Tuyệt đối không nên xem thường người này. Ngoài mặt hắn ngạo mạn không coi ai ra gì, lại trông có vẻ ương ngạnh phách lối như tên lưu manh không có giáo dưỡng, nhưng mà lòng dạ không xấu, lại rất thông minh giảo hoạt.”
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Lục các chủ hiểu rõ người này như vậy? Xem ra hắn cũng là người thú vị.”
Trương Hợp không tình nguyện nói: “Ta vẫn cảm thấy Lục các chủ thích hợp hơn.”
Huyền Dặc đế quân lườm hắn một cái: “Đừng có vô lễ.”
Trương Hợp đành cúi đầu, không dám nói nữa.
Huyền Dặc đế quân phất tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Vâng.” Trương Hợp ngẩng đầu nói, “Ta còn có một câu, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi.”
“Dạo gần đây đế quân có gặp mặt Bạch Đế không?” Trương Hợp nói bóng nói gió.
Huyền Dặc đế quân nhướng mày mắng: “Cút.”
Trương Hợp thấy tình hình không đúng, vội cắp đít chạy khỏi đạo trường.
Chờ đám người lui ra hết, Huyền Dặc đế quân mới chắp tay nói với Lục Châu: “Ngài đừng giận hắn nhé.”
“Lão phu không có nhỏ nhen như vậy.”
“Vậy thì tốt quá. Ta không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.” Huyền Dặc đế quân đứng dậy rời đi.
Nửa đêm.
Lục Châu lấy Đại Di Thiên Đại ra, dùng lực lượng Thiên Tướng áp chế Nam Ly Chân Hoả để mang nó ra ngoài.
Hắn vươn tay ra, nghiệp hoả xuất hiện. Nghiệp hoả và chân hoả từ từ hoà làm một thể.
Đây là phương pháp luyện hoá nghiệp hoả Lục Châu có được từ ký ức của Ma Thần. Ma Thần đương nhiên cũng có nghiệp hoả, hắn từng định đến Nam Ly Sơn lấy chân hoả đi nhưng bị chuyện khác làm cho chậm trễ, rốt cuộc chưa thể hoàn thành được bước này.
Hai ngọn hoả diễm chồng lên nhau, nghiệp hoả không ngừng được rèn luyện, toàn bộ quá trình diễn ra rất nhẹ nhàng, không tạo thành sóng xung kích nào.
Hôm sau, Lục Châu nói muốn ở lại thêm hai ngày.
Nam Ly thần quân càng ước gì được như thế. Vừa vặn hắn có thể nhân cơ hội này để quan sát sự ổn định của vân đài và trận pháp Nam Ly Sơn.
Hai ngày sau.
Màn đêm buông xuống.
Trong hai ngày này, Lục Châu không ngừng luyện hoá nghiệp hoả, rốt cuộc cũng hoàn thành.
Hắn cất Nam Ly Chân Hoả vào Đại Di Thiên Đại, vừa định đi ra ngoài đã thấy một hư ảnh bịt mặt từ bên ngoài lướt vào.
“Kẻ nào lớn mật như thế?” Lục Châu trầm giọng nói.
Hư ảnh xông vào đạo trường, lén lén lút lút như ăn trộm. Hắn tháo khăn che mặt ra, cấp tốc quỳ rạp xuống đất.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Lão tứ?”
Loại phong cách làm việc kiểu này ngoài Minh Thế Nhân ra, Lục Châu chẳng nghĩ được tới ai khác.
“Hắc hắc.” Minh Thế Nhân ngẩng đầu cười.
Lục Châu nhướng mày. “Thật to gan, ngươi không sợ bị người khác phát hiện?”
“Không sao, đám người đó giá áo túi cơm lắm.” Minh Thế Nhân đang cười, gương mặt bỗng nhiên xụ xuống, quỳ gối tiến lại ôm chân Lục Châu, khóc lóc nói: “Sư phụ, đồ nhi còn tưởng là người đã chết thật rồi chứ!”
“Miệng chó không mọc được ngà voi mà.” Lục Châu vung chân đá hắn văng ra, ngồi xuống nói: “Không phải ngươi không muốn nhận vi sư sao?”
“Thiên địa làm chứng, đồ nhi chỉ đang diễn cho bọn hắn xem thôi. Nơi này là Thái Hư tai vách mạch rừng, đồ nhi không thể không cẩn thận.” Minh Thế Nhân nâng tay lên thề, “Đồ nhi lấy Ly Biệt Câu ra thề, nếu có nửa lời dối trá, để Ly Biệt Câu chém chết đồ nhi đi!”
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng nữa. Sao các ngươi lại tiến vào Thái Hư?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền kể lại đầu đuôi sự việc, trong đó có nhắc tới Thất Sinh.
Lục Châu nghi hoặc lặp lại danh tự người này. “Thất Sinh…”
“Người này không biết là vô tình hay cố ý, lại cứ dẫn dắt chúng đồ nhi hiểu lầm hắn là lão thất phục sinh, ở trong bóng tối trợ giúp chúng đồ nhi. Kỳ thực kẻ này tâm cơ giảo hoạt, đuôi cáo còn chưa lộ ra đâu.” Minh Thế Nhân nói.
“Ngươi cho rằng hắn không phải lão thất?”
“Không thể nào là lão thất được!” Minh Thế Nhân tự tin nói, “Sư phụ, đồ nhi hiểu rất rõ lão thất.”
“Nếu hắn không phải lão thất thì vì sao lại muốn đưa các ngươi vào Thái Hư?”
“Một phần là để nịnh nọt Thái Hư, hiện tại hắn là chó săn của Minh Tâm Đại Đế. Một phần khác là muốn dùng danh nghĩa của chúng đồ nhi để lôi kéo ngài.” Minh Thế Nhân đưa ra suy đoán.
“Lôi kéo vi sư?”
“Người… không phải là Ma Thần sao? Sư phụ, người là nhân vật truyền kỳ, sao không nói cho chúng đồ nhi biết chớ? Từ nay về sau, đồ nhi chính là chó săn đệ nhất của người nha!” Minh Thế Nhân nắm tay thành quả đấm, “Về sau xem ai còn dám bắt nạt ta!”
Lục Châu cau mày quát lớn: “Ngươi chỉ có từng đấy tiền đồ?”
“Sư phụ, người là Ma Thần cao cao tại thượng. Lần này trở về có phải người muốn đoạt lại những thứ đã mất không?” Minh Thế Nhân cười tí tởn nói.
Lục Châu lắc đầu. “Chí của vi sư không ở đây.”
Minh Thế Nhân lộ ra biểu tình tiếc nuối.
Lục Châu hỏi sang chuyện khác: “Những người khác thì sao?”
“Đai sư huynh và nhị sư huynh ở chỗ Thanh Đế rất tiêu dao khoái hoạt, đồ nhi nghe nói bọn hắn muốn tranh vị trí điện thủ Huyền Dặc điện nên lần này mới chủ động xin Xích Đế đến đây, vài ngày nữa hẳn là bọn hắn sẽ trực tiếp đến Huyền Dặc điện. Ngũ sư muội và lục sư muội ở chỗ Bạch Đế e là không ổn…”
“Ồ?” Lục Châu nhíu mày.
“Bạch Đế và Thất Sinh có quan hệ rất tốt. Loại người tâm cơ giảo hoạt như Thất Sinh chẳng phải thứ gì tốt, hai vị sư muội tâm tính đơn thuần, sợ là sẽ bị Bạch Đế lấn át.”
“Bạch Đế sẽ không ngu xuẩn như vậy.” Lục Châu nói, “Dù sao các nàng cũng là Chí Tôn tương lai.”
“Cũng đúng.” Minh Thế Nhân tiếp tục nói, “Lão bát cùng đến Thánh Điện với Thất Sinh. Sư phụ… đồ nhi có câu này không biết có nên nói hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận