Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1308

Cùng lúc đó.
Trong một rừng cây ở hồng liên giới.
Ngu Thượng Nhung không ngừng kiểm tra độ cao của pháp thân, sau mấy ngày xác nhận, cuối cùng cho ra kết luận là sau khi khai thập nhất diệp có thể tự do thay đổi độ cao của pháp thân.
Ngu Thượng Nhung có thể khống chế pháp thân dễ dàng ở độ cao bốn mươi lăm trượng, tương đương với khai bốn Mệnh Cách.
Pháp thân năm mươi trượng hắn có thể khống chế được… tương đương với năm Mệnh Cách.
Nhưng khi pháp thân cao năm mươi lăm trượng, việc khống chế trở nên khó khăn hơn. Nói cách khác, tu vi thập nhất diệp tương đương với Thiên Giới Bà Sa từ bốn Mệnh Cách đến sáu Mệnh Cách.
Ngu Thượng Nhung cười nhạt.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng…”
Ngu Thượng Nhung cực kỳ hài lòng với kết quả này. Có Mệnh Cách hay không cũng không quan trọng, lực lượng Mệnh Cách đã dung nhập vào trong cốt tuỷ và kỳ kinh bát mạch của hắn. Muốn giết người, dùng kiếm trong tay là đủ. Đứng từ xa bắn quang trụ tới đối thủ không phù hợp với phong cách của hắn.
“Nếu tiếp tục hấp thu Mệnh Cách thì sao? Chẳng lẽ thành thập nhị diệp?” Ngu Thượng Nhung tự hỏi.
Hí !
Cát Lượng từ trong rừng cây bay ra, đáp xuống bên cạnh. Ngu Thượng Nhung cười nói:
“Lão bằng hữu, ta biết ngay ngươi ở đây mà. Cùng ta về hoàng thành một chuyến nhé?”
Hí !
“Đừng lo lắng cho sư phụ lão nhân gia người, đi thôi.”
Ngu Thượng Nhung nhảy lên lưng Cát Lượng, bốn vó ngựa đạp không bay vào không trung.
Đại Viên vương đình, Vạn An Cung.
“Bệ hạ, Lục tướng quân cầu kiến.” Thái giám tiến vào bẩm báo.
Một trung niên nam tử mặc thường phục đang đứng bên tủ sách, chính là hoàng đế Đại Viên, Mục Nhĩ Thiếp.
Ngoại giới đều gọi hắn là Hắc Hoàng.
“Lục Thiên Sơn?” Mục Nhĩ Thiếp nghi hoặc hỏi, “Thánh chỉ đã truyền xuống rồi, hắn còn đến tìm trẫm làm gì?”
“Trương công công cho người báo tin, nói là Lục Thiên Sơn kháng chỉ bất tuân, đốt cháy thánh chỉ trước mặt mọi người.”
Nghe vậy, Mục Nhĩ Thiếp dừng lại động tác, chậm rãi xoay người nhìn thái giám đang quỳ dưới đất. Hắn ngồi vào long ỷ, hạ lệnh:
“Truyền ý chỉ của trẫm, Lục Thiên Sơn kháng chỉ, phạm tội khi quân, niệm tình hắn ngày xưa có công với Đại Viên nên chỉ lưu đày đến Hắc Hải, vĩnh viễn không được trở về Đại Đô.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó, Trương công công đi ở phía trước dẫn đường cho đám người.
Lục Thiên Sơn thúc giục nói: “Trương công công, hôm nay ngươi đi chậm như vậy, không phải là cố ý kéo dài thời gian đó chứ?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi, nơi này là vương đô, đến cũng đã đến, ta còn bày ra âm mưu với ngài làm gì.”
Hắn vừa dứt lời, từ xa có bốn tên đại nội cao thủ đạp không bay tới.
“Bệ hạ có chỉ, Lục Thiên Sơn kháng chỉ bất tuân, ngỗ nghịch phạm thượng, phạm vào tử tội.”
Mệnh lệnh từ trên ban xuống rốt cuộc cũng có chút thay đổi.
Lục Thiên Sơn cau mày nói: “Bản tướng quân muốn gặp bệ hạ. Tránh ra.”
“Ngươi bây giờ đã là tử tù, mời đi theo bọn ta.”
Tứ đại cao thủ đồng thời lao xuống.
Lục Thiên Sơn dự định ra tay, nhưng vì để tiết kiệm thời gian, Lục Châu nhấc tay vung chưởng.
Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn lóng lánh kim quang bay ra đánh bay bốn người.
Lục Thiên Sơn yên tâm hơn hẳn, có Lục các chủ xuất thủ, hắn không cần phải làm gì.
Tứ đại cao thủ ổn định lại thân hình, lăng không quan sát Lục Châu rồi nói: “Nơi này là vương đô, không phải nơi để người không có phận sự giễu võ giương oai. Các hạ đến nhầm chỗ rồi.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Lão phu muốn gặp Hắc Hoàng.”
“Bệ hạ là người ngươi nói muốn gặp là gặp được sao?” Bốn người vừa nói vừa bổ nhào xuống.
Lục Châu lắc đầu thở dài: “Không biết tốt xấu.”
Vốn cho rằng nhân vật có bối cảnh như Lục Thiên Sơn muốn gặp hoàng đế là việc rất đơn giản, không ngờ lại nhiều phiền toái như vậy.
Lục Châu nâng tay, lam chưởng bộc phát, lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang khiến tốc độ của hắn nhanh như tia chớp, rõ ràng là bốn chưởng liên tiếp nhưng âm thanh phát ra gần như nhất trí.
Ầm!
Cương khí hộ thể trên người bốn đại nội cao thủ vỡ vụn, xương sườn bể nát, bốn người đồng thời văng ra xa.
Trương công công cùng Lục Thiên Sơn nhất thời nghẹn họng.
Tư Vô Nhai đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, khẽ lắc đầu nói: “Gia sư đã đến, sao có thể e ngại đám tu hành giả cấp thấp như các ngươi?”
Cấp thấp?
Trên mặt Trương công công đổ đầy mồ hôi, vội vàng nói:
“Hai vị, hai vị… mời đi theo ta. Bệ hạ đang ở trong Vạn An Cung chờ hai vị.”
Lục Châu không để ý tới bốn người kia, phất tay áo đi về phía Vạn An Cung.
Cách Vạn An Cung trăm mét, nhóm người dừng lại.
Trên không trung mười mét có một nam tử mặc khôi giáp màu nâu, trong tay ôm trường kiếm, hai mắt khép hờ tựa như đang ngủ.
Lục Thiên Sơn nói:
“Đó là đệ nhất cao thủ trong cung, An Sắt dũng sĩ.”
“Đệ nhất cao thủ?” Lục Châu nhìn kiếm khách đang lơ lửng bất động trên không trung.
“Hắn là cao thủ duy nhất được sử dụng bội kiếm trong vương đô. So với đám người giá áo túi cơm vừa rồi thì An Sắt mạnh hơn rất nhiều. Cho dù là ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của hắn.” Lục Thiên Sơn thành thật nói.
Lục Châu hỏi: “Toàn thịnh? Là cỡ nào?”
“Ít nhất mười Mệnh Cách.”
Lục Thiên Sơn nói, “Điều đáng sợ nhất chính là, An Sắt tu hành từ một Mệnh Cách đến mười Mệnh Cách chỉ mất chưa tới ba trăm năm, được vinh dự trở thành cao thủ có khả năng vượt qua Hạ Tranh Vanh của Hắc Tháp trong vòng ba trăm năm tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận