Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 611

“Ngươi đúng là hiểu chuyện.” Minh Thế Nhân gật gù.
“Lời đã chuyển xong, những chuyện khác không can hệ đến ta nữa. Tứ tiên sinh, ta có một việc muốn nhờ.” Lý Vân Triệu nói.
“Chuyện gì?”
“Xin tứ tiên sinh đánh ta một chưởng để khi trở về còn bàn giao với Thái thượng hoàng.” Lý Vân Triệu nói.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu.
“Vậy coi sao được, ta giống như gia sư, đều là người giảng đạo lý, đâu thể vô duyên vô cớ đánh ngươi.”
“Xin tứ tiên sinh cứ xuất thủ, Thái thượng hoàng tự mình hỏi tới, ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.” Lý Vân Triệu khẩn cầu.
“Không không không…” Minh Thế Nhân nhún vai. “Ta đâu phải loại người như vậy, ta không giúp được đâu. Nếu là vị bằng hữu họ Nhật của ta có ở đây thì còn may ra.”
Lý Vân Triệu lộ vẻ tiếc hận, khom người nói:
“Thôi vậy, tứ tiên sinh quả thật là chính nhân quân tử, vị bằng hữu họ Nhật thì không cần, hắn xuất thủ cũng không có tác dụng gì. Tứ tiên sinh dù sao cũng là người Ma Thiên Các, sau này ngài nên ít qua lại với loại tiểu nhân như hắn thì hơn. Xin cáo từ.”
“Chờ một chút.”
Lý Vân Triệu dừng bước, vừa nghi hoặc xoay người lại đã bị Minh Thế Nhân đánh cho một quyền.
Ầm!
Lý Vân Triệu bay ngược ra ngoài, lăn dưới đất mấy vòng mới dừng lại.
“Ui da, mặt của ta…”
“Đột nhiên ta cảm thấy có thể giúp được ngươi… Không đau chứ?” Minh Thế Nhân thu hồi nắm đấm.
Lý Vân Triệu không ngờ Minh Thế Nhân nói động thủ là động thủ, giúp đỡ một chút thôi, ai ngờ hắn lại ra tay nặng như vậy… Ui da.
Minh Thế Nhân không thèm nhìn hắn, khẽ huýt sáo rồi bay về Ma Thiên Các.
Trở lại Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân lại bắt đầu lo lắng.
Hoàng đế Lưu Qua muốn đích thân đến Ma Thiên Các, trùng hợp U Minh Giáo lại đang đánh hoàng thất, lúc này hắn đến đây chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Suy nghĩ một lát, Minh Thế Nhân quyết định đến hỏi ý sư phụ. Dù sao đối phương cũng là người có địa vị cao nhất Đại Viêm, còn là bạn cũ của sư phụ.
Nhìn quanh không thấy ai, Minh Thế Nhân đi vào trong đại điện, vừa đi ra sau hậu điện đã quỳ xuống nói vọng về phía mật thất: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Mật thất yên tĩnh không tiếng động, cũng không có hồi âm.
Minh Thế Nhân không yên lòng, lại nói lần nữa: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Lần này hắn nói lớn tiếng hơn.
Ngã một lần đã khôn ra, Minh Thế Nhân vẫn ngoan ngoãn quỳ dưới đất đợi sư phụ đáp lời, tuyệt không có can đảm đến gần cửa mật thất.
Mật thất vẫn im ắng không có động tĩnh.
Minh Thế Nhân thở dài lắc đầu. Vẫn nên nghĩ biện pháp khác thì hơn… Khắc chế, ổn trọng, đừng tìm đường chết.
Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
Trong mật thất, Lục Châu vẫn đang trong trạng thái ý thức hỗn loạn. Sau khi quát một câu răn dạy Chư Hồng Cộng, hắn lại chìm đắm vào việc lĩnh ngộ Thiên thư, phong bế giác quan, đương nhiên là không nghe được tiếng Minh Thế Nhân.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng sớm khi mặt trời vừa lên, một chiếc phi liễn cỡ nhỏ màu xám xuất phát từ Thần Đô bay về phía Ma Thiên Các.
Trên phi liễn, hai vị thống lĩnh cấm quân Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh cung kính đứng sau lưng Vĩnh Thọ hoàng đế.
Hai người vốn là thuộc hạ cũ của Vĩnh Thọ hoàng đế, thấy Lưu Qua vẫn còn sống, tâm tình bọn họ xao động thật lâu vẫn chưa bình phục.
“Các ngươi đang sợ hãi?” Lưu Qua liếc nhìn hai người.
“Thần chỉ là hơi kích động.”
Lưu Qua nhìn vầng thái dương đang từ từ dâng lên, phi liễn bay vào trong tầng mây, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Nhớ ngày đó hai người các ngươi cùng Cô chinh chiến thiên hạ, vạn tộc đều thần phục. Nhiều năm trôi qua, các ngươi… đều đã già rồi.” Lưu Qua thở dài.
Trên đầu Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh đã có không ít tóc bạc. Thời gian chẳng buông tha cho một ai.
“Sinh lão bệnh tử vốn là chân lý của nhân gian.” Tô Thánh khẽ nói.
Nhìn hai tên thuộc hạ cũ, Lưu Qua vuốt cằm nói: “Mấy năm nay phụ tá Thương nhi khiến các ngươi vất vả rồi.”
“Đây đều là bổn phận của thần, chỉ cần có thể bảo vệ được giang sơn Đại Viêm, thần nguyện lên núi đao xuống biển lửa.” Tô Thánh đáp.
Ánh mắt Lưu Qua nhìn hai người dò xét, lát sau đột nhiên hỏi:
“Hai người các ngươi không định trảm kim liên, xung kích lên cửu diệp sao?”
Lời vừa thốt ra, hai người đồng loạt quỳ xuống, trên lưng đổ mồ hôi lạnh.
Lưu Qua có thể hỏi tới việc trảm kim liên, rõ ràng đã biết không ít tin tức về tu hành giới.
“Thần luôn trung thành một lòng, có nhật nguyệt chứng giám.”
“U Minh Giáo làm loạn cửu châu, thần sao có thể xem như không thấy!”
Ý chỉ do tiên hoàng để lại, bọn hắn nào dám tuỳ tiện chống đối?
Lưu Qua hài lòng gật đầu. “Đứng lên rồi nói.”
Hai người đứng lên.
“Cô vốn muốn gặp mặt Thương nhi một lần, nhưng hắn lại đang bế quan… Lần này Cô làm chủ, gọi các ngươi đi theo Cô một chuyến.”
Dù sao Lưu Qua cũng đã thoái vị, cấm vệ quân trực thuộc quyền quản lý của đương kim hoàng đế.
Tô Thánh đáp: “Bệ hạ chỉ cần phân phó.”
“Được.” Lưu Qua thản nhiên nói. “Dẫn đường tới Ma Thiên Các.”
Tô Thánh và Cổ Nhất Nhiên cả kinh, trong lòng cảm thấy cực kỳ bất an, chỉ trong chốc lát mà lưng áo bọn hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Nửa ngày sau.
Phi liễn chầm chậm đến dưới chân núi Kim Đình Sơn.
“Bệ… bệ hạ, đến nơi rồi.” Tô Thánh nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Kim Đình Sơn.
“Ngươi đang căng thẳng?” Lưu Qua phát giác sắc mặt hai vị thống lĩnh rất khó coi.
Nói thật, Cổ Nhất Nhiên và Tô Thánh bây giờ đã cảm thấy hối hận. Bọn hắn không tài nào ngờ được Tiên hoàng lại muốn đến Ma Thiên Các! Đây là địa phương cả tu hành giới đều không dám trêu chọc!
Nhưng bọn hắn đã thể hiện lòng trung thành, đã lập lời thề, bây giờ chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Thần không có căng thẳng, chỉ là hơi lo lắng thôi.”
“Đừng lo lắng… Cô và Cơ Thiên Đạo là bạn cũ, chuyến này đến đây chỉ để ôn chuyện.” Lưu Qua nói.
Đám thị vệ nhảy khỏi phi liễn, mang theo mấy chiếc rương đặt xuống đất.
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ sườn núi bay xuống, lăng không giữa trời cất tiếng hỏi:
“Người vừa đến có phải là Vĩnh Thọ hoàng đế?”
Vĩnh Thọ hoàng đế Lưu Qua ngẩng đầu nhìn người vừa bay tới. “Ngươi nhận ra Cô?”
“Đoán thôi, ta đã chờ các ngươi thật lâu. Ta không quen quỳ, các ngươi không ngại chứ?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Không sao.” Lưu Qua đáp.
“Gia sư đã bế quan ba tháng, e là không thể gặp mặt bệ hạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận