Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 692

Chúng đồ đệ nghe vậy đều âm thầm vui mừng, chỉ trong giây lát đã nhảy nhót chẳng khác gì đám hầu tử chưa thấy việc đời, hết gom món này đến chộp món khác.
Lý Vân Triệu ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ, đệ tử Ma Thiên Các ai ai cũng có vũ khí thiên giai trong tay, vậy mà còn coi trọng đồ vật trong nội khố?
Lục Châu quát khẽ: “Còn ra thể thống gì!”
Chúng đồ đệ giật nảy mình, không dám vọng động nữa.
Thái hậu nói: “Suýt nữa đã quên, với thân phận của các vị thì đúng là không để đồ vật trong nội khố vào mắt rồi.”
Chu Kỷ Phong rất muốn khóc.
Đừng mà, ta rất coi trọng mà! Ta chỉ hận không thể đem hết về nhà thôi!
Thái hậu chỉ tay về phía chiếc rương nằm trong một góc. “Khi Lưu Qua còn tại vị đã dặn đi dặn lại ai gia phải bảo vệ chiếc rương này thật tốt. Lý Vân Triệu…”
“Vâng.”
Lý Vân Triệu phất tay, chiếc rương lập tức bay tới đặt trước mặt mọi người. Thân rương màu đen, nắp rương bám đầy bụi bặm.
Lục Châu nhìn kỹ chiếc rương. Hả?
Những đường vân này trông hết sức quen thuộc! Trông chẳng khác gì đường vân trên khôi giáp của Lận Tín. Chỉ là… vì sao đường vân lại có màu đen?
Thái hậu nói: “Vì không muốn người khác chú ý nên ai gia đã dùng mực bôi lên thân rương, biến nó thành màu đen.”
Gừng càng già càng cay.
“Màu sắc vốn có của nó là…?”
“Màu đỏ.”
Quả nhiên là thế.
Ngoài mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường. “Chiếc rương này có nguồn gốc thế nào?”
“Hoàng đế từng nói vật này là của đế sư. Trước khi chia tay đế sư đã lưu lại mấy món đồ, gồm có một thanh kiếm, một cây bút, một cái rương. Kiếm đó bây giờ không rõ tung tích.”
Từ lời của Thái hậu có thể nghe ra được, bà ta không hề biết chuyện Lưu Qua còn sống và giữ thanh Lăng Hư Kiếm. Có lẽ Lưu Qua không muốn Thái hậu biết chuyện này nên mới một mực giấu giếm.
Dùng việc hấp thu sinh mệnh trên phù văn để sống sót chẳng khác nào những thây ma, nghĩ tới thôi đã thấy thống khổ. Trên đời này không người nào có thể bất tử, cho dù dùng đủ mọi loại thủ đoạn chỉ là đang kéo dài cái chết mà thôi. Đã không biết thì đúng là chẳng nên nói ra làm gì.
Thái hậu tiếp tục nói: “Muốn mở rương nhất định phải có lực lượng của cửu diệp… Những loại lực lượng khác không cách nào mở nó ra.”
Bà vốn cho rằng hoàng thất sẽ có người tấn thăng cửu diệp. Ngay cả Lưu Thương cũng tin rằng chỉ cần hắn lên được cửu diệp, lấy được thứ trong rương thì sẽ có thể nhất thống vạn tộc, thành lập đại nghiệp thiên thu vạn thế.
Đáng tiếc… Lưu Thương vẫn còn kém một bước.
Vẻ mặt Lục Châu tuy thong dong nhưng trong lòng lại rất buồn bực.
Móa nó lão phu chỉ là ngũ diệp thôi mà, hiện tại lực lượng phi phàm trong cơ thể đã bị rút sạch, làm sao mà mở nổi?
“Các chủ, bảo rương này quả thật chính là vật dành riêng cho ngài!” Phan Trọng nói.
Phan Ly Thiên cũng hùa theo: “Xem ra chiếc rương này không phải vật phàm tục, mời Các chủ mở ra để lão hủ được tăng lên kiến thức.”
Đám người đều gật gù đồng tình.
Thái hậu cũng nói: “Ai gia đã giữ gìn nó mấy trăm năm nay mà chẳng biết bên trong là thứ gì. Nếu Ma Thiên Các có thể mở ra, ai gia chết cũng nhắm mắt.”
Lục Châu đã cứu bà một mạng, cho dù Lục Châu có lấy chiếc rương đi thì bà cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Lục Châu cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể. Rỗng tuếch, xấu hổ ghê!
Hắn nhớ lại khẩu quyết Thiên thư, bèn niệm lại một lần trong đầu. Cứ thử xem sao. Cho dù không thành thì chẳng lẽ bọn hắn còn ép lão phu phải mở ra cho bằng được?
Lục Châu vươn tay ra, giữa năm ngón tay không hề xuất hiện năng lượng màu xanh lam mà chỉ khẽ đặt tay lên nắp rương.
Ầm!
Trong lòng Lục Châu âm thầm cầu nguyện cho bàn tay mình phát ra quang hoa màu xanh lam… Đáng tiếc, chẳng có gì xuất hiện.
Thôi xong… còn đâu mặt mũi của lão phu.
Ngay lúc hắn đang cảm thấy xấu hổ, năm ngón tay đột nhiên loé lên quang mang xanh lam nhàn nhạt rồi biến mất ngay lập tức.
Chỉ có một giây thôi, nhưng đã đủ để chiếc rương phát ra âm thanh giòn tan.
RẮC!
Thái hậu mở to mắt, kích động nói: “Ai gia từng tìm người đến thử qua vô số biện pháp cũng không thể mở được nó ra… thật không ngờ…”
Người khác không thấy kích động cũng chẳng có gì lạ, nhưng Thái hậu đã thử rất nhiều cách cũng không làm gì được, chỉ có bà mới hiểu độ khó để mở chiếc rương này.
Lý Vân Triệu nói: “Ta có thể làm chứng, chiếc rương này ngay cả bệ hạ cũng mở không ra. Bệ hạ từng thi triển đại thần thông bát diệp, chém nó suốt cả một đêm cũng không có động tĩnh.”
“Các chủ thần uy!” Bốn vị trưởng lão rất biết tận dụng cơ hội, lập tức vỗ mông ngựa.
Lục Châu không thích nghe mấy lời nịnh nọt, bàn tay khẽ nhấn một cái. Chiếc rương vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, chỉ trong giây lát đã biến thành hàng phế phẩm.
Thế nhưng đồ vật trong rương lại hấp dẫn lực chú ý của hắn. Đó là một phong thư dùng vật liệu đặc thù để chế tác và một hộp gấm tinh xảo hình chữ nhật.
Lục Châu cầm phong thư lên, phong thư toả ra một cảm giác mát rượi khi tay Lục Châu chạm vào. Trừ hắn ra không ai dám động vào hộp gấm kia.
Lục Châu mở phong thư ra, bên trong quả nhiên có một bức thư.
“Lùi ra sau!” Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên. Đám người lập tức lùi lại. Ý tứ rất rõ ràng, ngoại trừ sư phụ, ai cũng không được phép nhìn.
Trên thư viết:
“Nếu có người mở được chiếc rương này thì có nghĩa là nơi này đã xuất hiện cửu diệp. Hơn nữa đó còn là người đang đọc thư.
“Rất hân hạnh được biết ngươi, vị cửu diệp đệ nhất đương thời, hoặc là đệ nhị, đệ tam…? À, chuyện đó không quan trọng.”
“Ta không thể không nói cho ngươi biết một điều, ngươi đang dẫn đến một tai nạn cho thế giới này.”
“Nếu ngươi là vị cửu diệp duy nhất, ta đề nghị ngươi hãy tự hạ tu vi xuống đến bát diệp rưỡi là đủ. Nếu ngươi là vị cửu diệp thứ hai, vậy mời ngươi giết chết vị thứ nhất, ở Đại Viêm ta có để lại một cây bút, một thanh kiếm và một bộ khôi giáp, dùng những thứ này có thể giết chết cửu diệp. Nếu ngươi làm không được, vậy thật đáng tiếc, các ngươi sẽ mang tai nạn đến cho thế giới này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận