Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 219: Bích Lạc tàn phiến tề tựu

Chiêu Nguyệt hồi đáp:
“Vân Tam đã mang về một mảnh Bích Lạc tàn phiến, hiện đang chờ gặp sư phụ trong đại điện.”
“Đã biết.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, mở cửa mật thất bước ra ngoài.
Hắn khẽ đưa mắt nhìn Chiêu Nguyệt.
Chiêu Nguyệt cúi đầu hành lễ với Lục Châu.
“Thương thế đã hồi phục chưa?”
Chiêu Nguyệt đáp: “Dạo gần đây đồ nhi vẫn luôn tịnh dưỡng trong Ma Thiên Các, thương thế đã khỏi hẳn. Đồ nhi sẽ cố gắng tu hành để sớm bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Trong số chín tên đệ tử, hiện tại cũng chỉ còn lại Chiêu Nguyệt và Chư Hồng Cộng đang mắc kẹt ở Thần Đình cảnh.
Chư Hồng Cộng là do tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương bản chưa hoàn chỉnh nên không cách nào tiến bộ.
Chiêu Nguyệt thì đã có được công pháp Minh Ngọc Công hoàn chỉnh, với thiên phú không tệ của nàng, chỉ cần một thời gian nữa sẽ có thể bước vào Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi vào trong đại điện.
Chiêu Nguyệt cung kính bước theo sau.
Không bao lâu sau, hai người đã vào tới đại điện.
Chu Kỷ Phong, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều đã có mặt.
Vân Tam đang quỳ gối ở giữa đại điện, thỉnh thoảng lại nhìn trái ngó phải, trông rất khẩn trương.
Thấy Lục Châu xuất hiện, mọi người đều hành lễ.
Lục Châu khẽ phất tay rồi đi thẳng lên vương toạ, ung dung ngồi xuống.
Vân Tam vội vàng bái lạy, trán chạm đất không dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía cánh tay phải của Vân Tam… nơi đó có một băng vải đang quấn chặt. Cánh tay phải của hắn đã không còn.
Lúc này Vân Tam mới lên tiếng:
“Vân Tam may mắn không làm nhục mệnh, đã lấy lại được Bích Lạc tàn phiến.”
Đoan Mộc Sinh cung kính dâng Bích Lạc tàn phiến lên.
Lục Châu đưa mắt nhìn.
Mảnh Bích Lạc tàn phiến cuối cùng này cũng chẳng có gì khác biệt.
Hắn thu hồi Bích Lạc tàn phiến, Hệ thống vang lên tiếng thông báo.
[Ting ! thu về 1 Bích Lạc tàn phiến, thu hoạch được 100 điểm công đức.].
Lục Châu nhìn lại giao diện nhiệm vụ, tuy rằng số lượng Bích Lạc tàn phiến đã thu thập đủ nhưng lại không hề có thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn nhớ tới thanh Bích Lạc Cung, hẳn là phải luyện hoá nó trở lại thành Bích Lạc tàn phiến mới được.
“Sư phụ, Vân Tam đã mang Bích Lạc tàn phiến về, có cần…” Đoan Mộc Sinh làm động tác cắt cổ.
Cảnh này bị Vân Tam nhìn thấy rõ mồn một.
Hắn vội vàng dập đầu, phát ra âm thanh phanh phanh rung động cả đại điện. “Lão tiền bối tha mạng! Lão tiền bối tha mạng… ta đã mang Bích Lạc tàn phiến về, xin lão tiền bối hãy giữ lời hứa!”
Hắn vừa cầu xin được tha vừa dập mạnh đầu.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Tình hình ở Tịnh Minh Đạo như thế nào rồi?”
Vân Tam ngừng lại, cúi thấp đầu nói: “Lúc vãn bối đến đó, Tịnh Minh Đạo đã rơi vào hỗn loạn, các đại trưởng lão thi nhau tranh quyền đoạt lợi, vãn bối thừa cơ lẻn vào Tịnh Minh Đạo lấy lại tàn phiến.”
“Hỗn loạn?”
“Nghe nói Môn chủ Tịnh Minh Đạo đã bị thương, vẫn luôn bế quan tịnh dưỡng… Tịnh Minh Đạo chẳng khác gì rắn mất đầu!” Vân Tam nhanh chóng đáp lời.
“Cao thủ Du Hồng Y của Tịnh Minh Đạo có còn ở đó không?”
“Chuyện này…”
Vân Tam ấp úng không dám nói ra, dường như đang cố kỵ chuyện gì.
Lục Châu nhìn ra được, thản nhiên nói: “Tại Ma Thiên Các, cứ nói thoải mái.”
Vân Tam nghe vậy hết sức mừng rỡ, có lời bảo đảm của đại ma đầu, trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
“Ba ngày trước, thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương và thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh của U Minh Giáo dẫn quân tới đánh Tịnh Minh Đạo! Du Hồng Y… đã bị Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đánh trọng thương.”
Mọi người cả kinh.
Giáo chủ Vu Chính Hải của U Minh Giáo chính là đại đệ tử Ma Thiên Các.
Ai mà ngờ được tại thời điểm này U Minh Giáo lại ra tay với Tịnh Minh Đạo?
Vân Tam nói xong câu này bèn len lén nhìn Lục Châu, sợ chọc hắn nổi giận.
Ngoài mặt Lục Châu rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không ngừng suy nghĩ…
Với thực lực của U Minh Giáo, muốn diệt Tịnh Minh Đạo cũng không khó. Vấn đề là thế lực trong thiên hạ có rất nhiều, nhất là đám thập đại danh môn trong chính đạo chẳng khác gì đám châu chấu bị buộc chung trên một sợi dây thừng. Ra tay với Tịnh Minh Đạo chẳng khác gì gây chiến với danh môn chính đạo. U Minh Giáo có năng lực ứng phó với sự vây công của cửu đại chính đạo khác hay không?
Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, Tịnh Minh Đạo đại loạn… Hành động này của đại sư huynh sợ là sẽ gây phiền toái cho Ma Thiên Các.”
“Vu Chính Hải tấn công Tịnh Minh Đạo có mục đích gì?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này… vãn bối chẳng qua chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp, làm sao hiểu được mấy thứ này.” Vân Tam bất đắc dĩ nói.
Những năm gần đây U Minh Giáo vẫn luôn mở rộng thế lực.
Rất nhiều thế lực nhỏ trong ma đạo đều đã bị U Minh Giáo chiếm đoạt.
Có mỗi Ma Sát Tông phát triển khá mạnh mẽ nhưng lại bị Ma Thiên Các tiêu diệt, đến nay chỉ còn lại mỗi mình Đoạn Hành cố gắng chèo chống, cũng chẳng làm nên thành tựu gì.
Cứ như vậy, U Minh Giáo càng lúc càng cường đại.
Vân Tam đau khổ nói: “Vãn bối đã cố hết sức để hoàn thành tốt việc này… Mong lão tiền bối xem xét, tha chết cho vãn bối một lần.”
Lục Châu đạm mạc nhìn Vân Tam.
Cánh tay phải của Vân Tam đã đứt, tương đương với việc hắn không còn có thể thi triển sở trường trộm cắp của mình.
Xem như đây là trừng phạt đối với hắn vậy.
Lục Châu khẽ phất tay: “Tự giải quyết cho tốt.”
Lời này chỉ có mấy từ nhưng đối với Vân Tam chẳng khác gì lệnh đặc xá. Hắn cuồng hỉ dập đầu nói: “Tạ ơn Các chủ lão tiền bối! Tạ ơn Các chủ lão tiền bối!”
Chu Kỷ Phong đưa hắn rời khỏi Ma Thiên Các.
Trong đại điện Ma Thiên Các lại rơi vào yên tĩnh.
“Hoa trưởng lão đâu?” Lục Châu hỏi.
“Hoa trưởng lão đi xuống chân núi, lúc này hẳn đã quay trở lại.” Đoan Mộc Sinh đáp.
Quả nhiên Hoa Vô Đạo chậm rãi bước vào trong đại điện.
Đến trước mặt Lục Châu, Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Bái kiến Các chủ.”
“Không cần đa lễ.”
“Ta có một chuyện muốn khẩn cầu Các chủ.”
“Nói đi.”
“Nữ tử quỳ dưới chân núi tên là Hoa Nguyệt Hành, ta và nàng ta có duyên gặp mặt mấy lần… Tài bắn cung của Hoa Nguyệt Hành rất tốt, thiên phú cực cao. Nếu được gia nhập Ma Thiên Các sẽ mang lại nhiều ích lợi.” Hoa Vô Đạo nói.
Lục Châu thản nhiên nói:
“Hoa trưởng lão, ngươi đến từ Vân Tông, miễn cưỡng gia nhập Ma Thiên Các. Từ trước đến nay Vân Thiên La tam tông luôn giao hảo, ngươi không sợ nàng ta cũng theo ngươi nhảy vào hố lửa sao?”
Hoa Vô Đạo lắc đầu thở dài: “Nàng ta đã không còn nơi để đi.”
Đoan Mộc Sinh vừa nghe vậy lập tức cả giận nói: “Hoa trưởng lão, lời này của ông ta không đồng ý! Cái gì gọi là không còn nơi để đi? Không còn nơi nào để đi thì có thể gia nhập Ma Thiên Các sao? Ông xem nơi này là nơi nào? Bãi rác của thiên hạ à?”
Hoa Vô Đạo mặt mo đỏ ửng.
Hắn vội vàng khom người: “Ta không có ý đó…”
“Vậy thì có ý gì?! Ngươi đến từ Vân Tông, khi gia nhập Ma Thiên Các cũng không mấy thành tâm. Chẳng lẽ bây giờ lại muốn kết bè kết phái gây nội chiến ở Ma Thiên Các?” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đoan Mộc Sinh, ngươi đừng có vũ nhục ta. Hoa Vô Đạo ta không vô sỉ như vậy!”
Tính tình Đoan Mộc Sinh vẫn luôn nóng nảy như vậy, vừa nghe được mấy lời chói tai đã nổi cơn tam bành.
Hai người nói qua nói lại mấy câu đã nồng nặc mùi thuốc súng.
“Đủ rồi.” Thanh âm Lục Châu vang lên.
Hai người lập tức không dám tiếp tục cự cãi nữa.
Lục Châu nhìn về phía Hoa Vô Đạo. “Hoa Nguyệt Hành đúng là nhân tài hiếm có, nhưng nếu chỉ mới gặp một chút trắc trở như vậy đã không đủ kiên nhẫn thì sao có đủ tư cách vào Ma Thiên Các?”
Hoa Vô Đạo bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó hắn vội vàng khom người gằn từng chữ: “Hoa Vô Đạo ta nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo, nếu có một ngày Hoa Nguyệt Hành có dị tâm với Ma Thiên Các, ta nguyện tự tay xử lý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận