Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1037

Lúc này, cột đá trước cửa Văn Tinh Môn đã ngưng tụ ra một đạo hồng sắc quang trụ khổng lồ xạ kích về phía Lục Châu.
Tất cả mọi người đều thót tim nín thở.
Lục Châu mặt không đổi sắc, lại lần nữa gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa rồi thi triển Phật Tổ Lam Thân.
Thiên Giới Bà Sa và Phật Tổ Lam Thân hợp nhất, hai tay chập lại, sau đó xoay lưng đưa kim sắc Tinh Bàn hướng về phía hồng sắc quang trụ.
Lục Châu vốn muốn phòng thủ. Hắn cho rằng liên toạ của pháp thân Bách Kiếp Động Minh có lực phòng thủ mạnh nhất nên Thiên Giới Bà Sa cũng vậy, nào ngờ Tinh Bàn mới là át chủ bài phòng ngự.
Hồng sắc quang trụ đâm vào kim sắc Tinh Bàn.
Nhiếp Thanh Vân mở to mắt, phát hiện cỗ năng lượng này hoàn toàn vượt quá khả năng của hắn, chỉ riêng dư ba của nó thôi đã khiến hắn lảo đảo rơi xuống. Cũng may Hạ Trường Thu dưới đất vội vàng chạy tới đón lấy Nhiếp Thanh Vân.
“Thiên Giới Bà Sa!”
Bốn vị quốc công đồng thanh hô lên, ngẩn người tại chỗ.
Bốn vị này chính là Vân quốc công Trịnh Đĩnh, Trấn quốc công Vương Vận, Hộ quốc công Lư Thiên Ninh, Vệ quốc công Lý Xương. Cùng với Phụ quốc công Thôi An, nghe đồn năm vị quốc công này đều có một loại trận kỳ. Khi bọn hắn hợp lực thi triển sẽ mở ra Hộ Thiên Đại Trận có tác dụng bảo vệ kinh đô, chống cự đám hung thú xâm nhập.
Bọn hắn đến Thiên Vũ Viện để gia tăng vốn đàm phán, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thiên Giới Bà Sa thì bốn người mới bừng tỉnh hiểu ra cái gọi là “vốn đàm phán” này chẳng có chút tác dụng nào.
Ầm!
Trên bầu trời Thiên Vũ Viện đều bị hồng quang và kim quang bao trùm, giữa trung tâm kim quang là một tia lam quang.
Sát Thần Trận có thể sát thần không? Không ai biết đáp án. Bởi vì trong quá khứ Sát Thần Trận chưa từng được kích hoạt. Dư Trần Thù có tu vi và thực lực biến thái nên hầu hết thập diệp đến khiên chiến đều bị hắn giết chết, không có cơ hội để Sát Thần Trận ra tay.
Thế nhưng năng lượng bên trong Sát Thần Trận không thể duy trì liên tục quá lâu mà cách mấy chục năm mới có thể hội tụ một lần. Lần tấn công này đã tiêu hao hết sạch năng lượng Thiên Vũ Viện vất vả tích luỹ trong nhiều năm qua.
“Người này rốt cuộc là ai?!” Nam tử hói đầu của Cứu Thiên Viện chỉ tay vào lão nhân lăng không đứng trên bầu trời, nghi hoặc hỏi.
Tuy rằng bị nhốt trong Thiên Vũ Viện trăm năm nhưng bọn hắn vẫn biết rõ danh tiếng của các cường giả trên đại lục. Trong vòng trăm năm không thể nào xuất hiện một vị cường giả tuyệt đỉnh như thế được.
Nhiếp Thanh Vân nuốt một ngụm nước bọt. “Đa tạ Hạ quán chủ.”
“Không có gì, không có gì.” Hạ Trường Thu cười đáp.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn kỳ quan trên trời với vẻ đầy ngưỡng mộ.
Lát sau, hồng sắc quang trụ rốt cuộc cũng từ từ yếu đi rồi biến mất. Mà Tinh Bàn cũng ngừng xoay tròn, quang mang biến mất.
Thiên Giới Bà Sa bay trở về phía sau lưng Lục Châu. Lục Châu nhìn về phía Văn Tinh Môn, có chút ngạc nhiên nói: “Chỉ có thế?”
Đám người điên Thiên Vũ Viện nhìn quang trụ tiêu tán trên trời, suy nghĩ đến xuất thần.
“Sao có thể như thế được?” Nam tử hói đầu không thể tin được. “Đây là Sát Thần Trận do Cứu Thiên Viện bọn ta dốc lòng chế tạo mà! Chỉ có thế thôi á?”
Vu Chính Hải từ trong đại điện đi ra, liếc nhìn bọn hắn. “Không phục?”
“Thiên Giới Bà Sa cản được Sát Thần Trận của các ngươi thì có gì lạ? Thật cho rằng đám người điên Cứu Thiên Viện các ngươi không gì không làm được? Cho xin đi, đây là Thiên Giới Bà Sa đó, không phải Bách Kiếp Động Minh đâu.” Hạ Trường Thu châm chọc nói.
Đám người điên nói không nên lời.
Lúc này có đệ tử Thiên Vũ Viện hô lên một tiếng: “Bốn vị quốc công đến rồi!”
Đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung lăng không bay lên đứng phía sau Lục Châu, nhìn về phía bốn chiếc phi liễn.
“Xong.” Khâu Hợp ngồi phịch xuống đất. “Nghiệp chướng a! Tới đây chịu chết làm gì?”
Vừa nghe thấy bốn vị quốc công đến, toàn thân Vương Sĩ Trung giật bắn nhìn lên không trung. Hắn bị phong bế tu vi, không thể phi hành, nhưng hắn nhất định phải ngăn cản cuộc chiến này. Trấn quốc công Vương Vận chính là phụ thân hắn!
Vương Xu cũng hốt hoảng chạy theo chân phụ thân Vương Sĩ Trung.
Bốn chiếc phi liễn rất nhanh đã tiến vào bầu trời Thiên Vũ Viện, đến cách pháp thân Thiên Giới Bà Sa khoảng hai trăm mét thì dừng lại. Trong mỗi phi liễn có một bóng người bước ra.
Lục Châu điều động pháp thân Thiên Giới Bà Sa xoay một góc cho Tinh Bàn đối diện với bốn vị quốc công, sẵn sàng đối chiến.
Bốn người sóng vai bước ra, bay đến đối diện Lục Châu rồi đồng loạt khom người hành lễ:
“Bái kiến Lục tiền bối.”
Người thông minh vẫn luôn rất thức thời, đây là chân lý. Phụ quốc công Thôi An đã chết từ lâu, kẻ thay thế hắn tuy không biết là ai nhưng vẫn ngu xuẩn hơn bốn vị quốc công nhiều.
Lục Châu phất tay áo, Mệnh Cách trở nên ảm đạm không tiến vào trạng thái tấn công nữa. Thế nhưng áp lực từ Thiên Giới Bà Sa vẫn rất lớn khiến bốn vị quốc công đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bốn người cung kính không dám ngẩng đầu.
“Xưng tên đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vệ Quốc Công, Lý Xương.”
“Hộ Quốc Công, Lư Thiên Ninh.”
“Vân Quốc Công, Trịnh Đĩnh.”
“Trấn… Trấn quốc công, Vương… Vương Vận…”
Chỉ có Vương Vận là khẩn trương nhất, tiếng nói chuyện cũng lắp bắp không ngừng.
Phịch! Vương Sĩ Trung vội vàng chạy tới quỳ ở dưới đất, lớn tiếng nói: “Lục tiền bối, chuyện này không liên quan đến phụ thân của ta, cầu xin Lục tiền bối khai ân!”
“Lục tiền bối tha mạng!” Vương Xu cũng quỳ bên cạnh cha. Bệnh công chúa của nàng đã hoàn toàn biến mất sau khi bị giam giữ ở Vân Sơn.
Lục Châu lại phất tay lần nữa, pháp thân Thiên Giới Bà Sa biến mất, cảm giác đè nén rốt cuộc cũng giảm đi một nửa.
Lục Châu nhìn về phía bốn người. “Các ngươi phụng mệnh đến giết lão phu?”
Bốn người lập tức sợ hãi, đồng thanh đáp: “Không dám!”
Lư Thiên Ninh nói thêm: “Đây chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!”
Lục Châu vuốt râu gật gù: “Chỉ mong các ngươi là người thông minh.”
Bốn người không dám làm ra bất kỳ động tác gì, sợ lão giả trước mặt đột nhiên xuất thủ giết chết chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận