Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1478

Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi có một ý tưởng.”
“Nói đi.”
Tư Vô Nhai trình bày suy nghĩ trước mặt sư phụ.
Lục Châu nghe xong, vuốt râu nói: “Bí ẩn chi địa rất nguy hiểm, tuy rằng Không Liễn có thể chở được nhiều người nhưng khá vướng víu, tự mình phi hành vẫn ổn thoả hơn. Ngoài ra, ngươi hãy ở lại hồng liên giới. Từ Thiên Giới Bà Sa trở xuống không nên đi vào bí ẩn chi địa.”
Liệp đội U Linh không có người nào có tu vi thấp hơn ba Mệnh Cách, người dẫn đội có tới mười lăm Mệnh Cách.
Lục Châu tuy mạnh nhưng mang theo nhiều Bách Kiếp Động Minh như vậy cũng không di chuyển được. Suy nghĩ của Tư Vô Nhai không sai, bởi vì hắn cho rằng sư phụ là chân nhân.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thương thảo xong, Lục Châu quyết định mang theo Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đến bí ẩn chi địa.
Hải Loa đảm nhiệm việc phiên dịch, đồng thời để Tiểu Diên Nhi bầu bạn với nàng.
Sáng hôm sau, trong phù văn đại điện.
Cuồng phong càn quét kinh đô. Đám nam nhân đều đã đứng chờ sẵn.
“Không có đạo lý, vì sao sư phụ không dẫn đệ theo mà lại dẫn cửu sư muội và tiểu sư muội?” Chư Hồng Cộng uất ức nói.
“Mang theo đệ hữu dụng à?” Minh Thế Nhân liếc hắn một cái.
“Đương nhiên là hữu dụng rồi. Không nói tới chuyện khác, chỉ cần so với hai tiểu sư muội… đệ chính là phế vật nha! Chào buổi sáng cửu sư muội, tiểu sư muội!”
Chư Hồng Cộng tí tởn chào Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang chậm rãi đi tới.
Đám người nghẹn họng.
“Bát sư huynh, vừa rồi huynh đang nói gì thế? Ta không nghe rõ.” Tiểu Diên Nhi nhảy tới trước mặt Chư Hồng Cộng.
“Không, ta đâu có nói cái gì. Ta chỉ nói cửu sư muội càng ngày càng xinh đẹp!” Chư Hồng Cộng nói.
“Tạ ơn bát sư huynh.” Tiểu Diên Nhi cười đáp.
Chư Hồng Cộng thở phào một hơi.
Lúc này, Lục Châu và Bạch Trạch chậm rãi đi tới. Đám người đồng loạt khom người hành lễ: “Sư phụ.”
“Các chủ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Khi bản toạ rời đi, nếu gặp nguy hiểm thì phải ưu tiên tự bảo vệ mình, đợi bản toạ trở về.”
“Cẩn tuân Các chủ phân phó.”
Chư Hồng Cộng đột nhiên quỳ xuống nói: “Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về.”
Đám người lại cạn lời. Việc này thì cần gì ngươi phải quỳ a?
Lục Châu vẫy Tư Vô Nhai, Tư Vô Nhai hiểu ý đi tới. Lục Châu thấp giọng nói: “Vi sư không ở đây, mọi việc đều do ngươi làm chủ.”
Tư Vô Nhai được uỷ thác trách nhiệm, lập tức đáp: “Sư phụ yên tâm, một người trong Ma Thiên Các cũng sẽ không thiếu!”
Lục Châu gật đầu, xoay người đi vào phù văn thông đạo.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười không nói gì, theo chân sư phụ tiến vào. Vu Chính Hải nhìn thoáng qua Chư Hồng Cộng, khẽ giọng nói:
“Đại nam nhân đừng có nhăn nhăn nhó nhó, không phải là sinh ly tử biệt gì.”
“Đại sư huynh nói đúng, đệ sai rồi!” Chư Hồng Cộng vẫy tay từ biệt.
Những người khác cũng tiến vào thông đạo. Quang mang loé lên, thân ảnh đám người biến mất.
Khi quang mang tiêu tán.
Mấy người Lục Châu xuất hiện trong Bạch Tháp.
Cho tới bây giờ, muốn đến bí ẩn chi địa có hai con đường: một là đi tới Nguyệt Quang lâm địa hoặc chỗ hỗn loạn trong Triệu Văn Quốc, loại này mất rất nhiều thời gian. Hai là sử dụng phù văn thông đạo của Bạch Tháp.
Từ phù văn thông đạo đến bí ẩn chi địa rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Hai tháng trước, Diệp Thiên Tâm và Thừa Hoàng thành công đi tới Bạch Tháp. Nhận được tin tức của Tư Vô Nhai, nàng đã đứng chờ sẵn bên ngoài thông đạo.
“Sư phụ, đại sư huynh, nhị sư huynh, sư muội…” Diệp Thiên Tâm chào hỏi từng người.
Các trưởng lão và thẩm phán giả Bạch Tháp cũng khom người hành lễ.
Lục Châu phất tay: “Miễn lễ.”
Diệp Thiên Tâm nói: “Sư phụ, bí ẩn chi địa cực kỳ hung hiểm, hay là để Ninh thẩm phán đi cùng người một chuyến?”
“Không cần.” Lục Châu lắc đầu.
Tu hành giả thanh liên giới đã xuất hiện. Nếu cao thủ đều đến bí ẩn chi địa thì không tốt.
Sau đó, mấy người Lục Châu tiến vào phù văn thông đạo của Bạch Tháp, quang mang loé lên, thân ảnh đám người biến mất.
Một khắc đồng hồ sau, trên đỉnh mây mù cao ngất xuất hiện một đạo quang mang rực rỡ, nhưng hắc vụ đã ngăn trở tầm mắt.
“Xuống dưới.” Lục Châu phi hành xuống chân núi, đám người theo sát phía sau.
Xung quanh chỉ toàn một mảnh đen kịt, nơi có ánh sáng cũng chỉ là bạch vụ lượn lờ. Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng hung thú giẫm đạp trên mặt đất.
“Đây chính là bí ẩn chi địa. Cố gắng không tách ra khỏi đoàn.”
Mọi người gật đầu.
Bí ẩn chi địa rộng lớn vô biên. Muốn gặp được nhân loại cũng không dễ dàng. Nhưng nếu xui xẻo gặp phải thì thường phải đối mặt với cảnh chém giết. Tại nơi này, luật rừng được phát huy vô cùng tinh tế.
Nhan Chân Lạc lấy phù chỉ ra thiêu đốt, ấn phù lơ lửng trên không trung sau đó bay về phía trước mấy mét rồi biến mất.
“Tam tiên sinh hẳn đang ở phía bắc.” Nhan Chân Lạc nói. “Cũng may thất tiên sinh đã chuẩn bị chu đáo.”
Lục Châu gật đầu nói: “Vậy thì đi về hướng bắc.”
Nói xong hắn đạp không bay lên tầng trời thấp rồi phi hành về hướng bắc. Những người còn lại đồng loạt bay theo sau.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cưỡi trên lưng Bạch Trạch nên tốc độ không thua kém mọi người. Chỉ có Minh Thế Nhân là lười nhất, khi Cùng Kỳ bay chậm, hắn mới cho Cùng Kỳ một chút trợ lực.
Một canh giờ sau, Lục Châu ngừng lại nói: “Nơi này quá mức rộng lớn, kiểm tra lại vị trí của Đoan Mộc Sinh lần nữa.”
“Vâng.”
Nhan Chân Lạc lấy ra hai tấm phù chỉ và thiêu đốt. Một tấm cháy lơ lửng tại chỗ, một tấm bay về phía bằng khoảng năm mét rồi biến mất.
Nhan Chân Lạc bẩm báo: “Các chủ, e là phải phi hành hơn một tháng mới tới được vị trí của tam tiên sinh.”
“Hơn một tháng?!” Minh Thế Nhân cả kinh há hốc mồm, “Đó là trong tình huống tam sư huynh không di chuyển. Nếu huynh ấy tiếp tục bay về phía trước, với tốc độ của Lục Ngô, chúng ta phi hành cả đời cũng không đuổi kịp.”
Đám người không khỏi cảm thán bí ẩn chi địa quá rộng lớn.
Nhan Chân Lạc đáp: “Ta sẽ thường xuyên xác nhận vị trí của tam tiên sinh… trừ phi hắn đánh mất Bá Vương Thương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận