Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2044: Tín đồ trung thành

Tên thuộc hạ phía sau lấy trong ngực áo ra một quyển trục. Quyển trục cuộn lại, bề ngang chừng nửa thước, dùng một sợi dây thừng buộc chặt trông như một câu liễn thường treo trên cột nhà.
La Tu mở quyển trục ra, soạt một tiếng, quyển trục trải dài xuống để lộ một bức tranh sơn thủy bên trong, góc trên bên phải có viết một câu thơ:
Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời!
Lam Hi Hoà cảm thấy họa quyển này không hề tầm thường. Vừa nhìn thử một chút ý thức nàng đã bị lực lượng trong tranh hấp dẫn, khiến tinh thần sinh ra một cảm giác mông lung tựa như gặp phải chướng nhãng pháp hoặc mê huyễn thuật.
Lam Hi Hoà giật mình, vội vàng lắc đầu điều động nguyên khí xua đuổi cảm giác mông lung kia đi, đầu óc mới trở nên thanh tỉnh.
Nàng nhìn vào câu thơ trong tranh, thư pháp tinh xảo như rồng bay phượng múa, từng câu từng chữ đều có thâm ý, tản ra một cỗ lực lượng thần bí nào đó.
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời…” Lam Hi Hoà khẽ đọc lên.
Mà đứng ở hậu điện, Lục Châu nghe được câu này lập tức nhíu mày.
Âu Dương Huấn Sinh thấy biểu tình trên mặt hắn có vẻ quái dị bèn truyền âm nhập mật hỏi: “Lục các chủ sao thế?”
“Không có việc gì, tiếp tục nghe đi.” Lục Châu nói.
“Nếu Lục các chủ cảm thấy nhàm chán, ta có thể tâm sự cùng ngài. Vừa rồi ngài nói muốn thắp nến tâm sự khiến ta được sủng mà kinh hãi… Ta vẫn luôn có một vấn đề nghĩ mãi không thông, muốn thỉnh giáo Lục các chủ…”
“Im miệng.” Lục Châu lườm Âu Dương Huấn Sinh, cấp tốc ngắt lời.
Âu Dương Huấn Sinh cảm thấy bi thương khóc không thành tiếng. Quả nhiên lão gia hỏa này không đáng tin cậy nha! Một giây trước còn ra vẻ thân thiết hòa ái, một giây sau đã lộ ra bản tính.
Lam Hi Hoà hoàn toàn bị bức tranh này hấp dẫn, lực lượng trên đó khiến nàng không tự giác bị chìm đắm vào, toàn thân rơi vào cảm giác kỳ diệu không thể nói rõ thành lời.
Chính lúc này, La Tu cuộn họa quyển lại.
Hắn cấp tốc dùng dây thừng thắt chặt họa quyển lại, mỉm cười nói: “Đây là di vật của Ma Thần, bên trong ẩn chứa đại đạo quy tắc chí cao vô thượng. Nghe nói thứ này từng là vật mấu chốt giúp Ma Thần tấn thăng Đại Đế.”
Lam Hi Hoà lại càng thêm kinh ngạc. “Đồ của Ma Thần?”
“Thánh nữ các hạ hẳn là đã nghe nói tới truyền kỳ về Ma Thần. Nhưng đây là đề tài cấm kỵ ở Thái Hư, ta sẽ không nói nhiều.”
“Không sao.” Lam Hi Hoà cực kỳ tò mò hỏi, “Ta không hỏi tới Trấn Khuê Cổ Ngọc nữa, nhưng họa quyển này ngươi tìm được ở đâu?”
Sau khi Ma Thần vẫn lạc, Thái Huyền Sơn bị phong ấn trở thành cấm địa trong Thái Hư, bất luận người nào cũng không được đến gần.
La Tu nói: “Ta đã nói rồi, vật Thánh Điện tìm không thấy, chúng ta có thể tìm ra. Vật Thánh Điện không có, chúng ta đều có. Thứ cho ta không thể nói rõ ràng về việc này.”
“Vật quý giá như vậy mà ngươi chỉ dùng để đổi lấy năm ngày sử dụng Trấn Thiên Xử? Đáng giá không?”
Lam Hi Hoà cảm thấy tác dụng của hai món đồ này đã vượt xa Trấn Thiên Xử. Chỉ là… trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy? Đối phương đương nhiên sẽ không khiến bản thân bị thua thiệt.
La Tu nghiêm túc đáp: “Việc này không cần thánh nữ các hạ nhọc lòng, chỉ cần thánh nữ nguyện ý đổi, chúng ta lập tức để hai món này lại đây, mang Trấn Thiên Xử đi. Nơi này là Thái Hư, thánh nữ lại là Chí Tôn, ta sẽ không ngu ngốc tới mức bày trò lừa gạt ở chỗ này.”
Lam Hi Hoà trầm mặc không nói, chân mày cau lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm vào La Tu.
Nói thực, nàng rất động tâm với hai bảo vật này. Trước mắt Trấn Thiên Xử không có chỗ tốt nào với nàng, cho dù đối phương cầm đi không trả nàng cũng không thấy thiệt thòi gì.
Lực lượng đại địa không phải thứ ngươi muốn hấp thu là hấp thu. Thánh Điện đã nghiên cứu rất nhiều, lực lượng đại địa chỉ có thể dùng để chữa trị Thiên Khải Chi Trụ mà thôi, con người không cách nào tiếp nhận nổi.
Nói thẳng ra thì Trấn Thiên Xử là “ống hút” trong cái bình Thiên Khải Chi Trụ. Nó cứng rắn như lợi khí, nhưng ngoài ra chẳng còn hiệu quả gì khác.
Suy tư hồi lâu, Lam Hi Hoà vẫn cực kỳ do dự.
La Tu hỏi: “Thánh nữ các hạ đã suy nghĩ xong chưa?”
Lam Hi Hoà suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Lai lịch của hai bảo vật này ta có thể không hỏi tới, nhưng có một điều ngươi nhất định phải trả lời, nếu không giao dịch này coi như bỏ.”
“Mời nói.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
La Tu dường như đã dự liệu được nàng sẽ hỏi câu này, hắn mỉm cười đáp:
“Ta là một tín đồ trung thành… ta thờ phụng lý tưởng nhân định thắng thiên, loài người là chúa tể vạn vật, chúng ta tôn thờ nhân loại, tôn thờ trí tuệ, chúng ta tin rằng thần phật đều là con người. Thế gian này vốn không có thần, con người phá vỡ ràng buộc tạo thành truyền kỳ qua suốt bao thế hệ mới được xưng tụng là ‘thần’.”
Lam Hi Hoà lập tức ý thức được thân phận và lai lịch của đối phương.
“Vô Thần Luận Giáo Hội.” Nàng bình tĩnh nói.
La Tu mỉm cười gật đầu, trong mắt có mấy phần kiêu ngạo và tự hào vì là một trong các tín đồ của Vô Thần Luận Giáo Hội.
“Thế nhân hiểu lầm giáo hội của chúng ta quá nhiều. Thánh nữ các hạ hẳn là sẽ không giống đám tục nhân kia chứ?”
Lam Hi Hoà chăm chú đánh giá Ma Thần họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc. Vô Thần Luận Giáo Hội là địch hay bạn nàng không quá quan tâm, hiện tại nàng chỉ xoắn xuýt một chuyện, có nên lấy Trấn Thiên Xử ra trao đổi hai thứ này không?
Hai bảo vật này quá mức hấp dẫn, điều duy nhất ngăn cản nàng chính là quy củ. Lam Hi Hoà là người tuân theo quy củ, Trấn Thiên Xử là mệnh mạch của Thiên Khải Chi Trụ, cho dù nó không có tác dụng lớn với nàng nhưng lại rất quan trọng đối với Thái Hư. Đó là một loại biểu tượng, tựa như danh tiếng của một nhãn hàng.
Lam Hi Hoà thu hồi tầm mắt, lại hỏi: “Có rất nhiều Trấn Thiên Xử, vì sao ngươi lại chọn Hi Hòa điện?”
La Tu thành thật trả lời: “Thánh nữ các hạ có điều chưa biết, ta đã liên hệ với các điện khác nhưng đáng tiếc là có không ít Trấn Thiên Xử đã bị thất lạc. Hơn nữa thánh nữ là người nắm giữ hạt giống Thái Hư, lại vừa tiến vào cảnh giới Chí Tôn, nhu cầu đối với đại đạo sẽ cao hơn các điện khác nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận