Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 894

Khi pháp thân hồng liên xuất hiện giữa trời, toàn bộ đệ tử Cửu Trọng Điện dù đang bận rộn làm gì cũng đều ngẩng đầu quan sát với vẻ mặt ước ao. Đây chính là mục tiêu của mọi tu hành giả, là một trong những tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trong nhân thế.
Đáng tiếc pháp thân xuất hiện quá ngắn ngủi, chói lọi chỉ trong khoảnh khắc rồi vỡ tung thành pháo hoa tiêu tán tại chân trời.
Trong một toà lầu các phía bắc, Vu Chính Hải cố nén tâm tình rung động mà quan sát toà pháp thân cao hai mươi trượng kia, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn biết Cửu Trọng Điện rất mạnh, nhưng mạnh tới trình độ này thì hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Một đệ tử trẻ tuổi mang vẻ mặt rung động bước vào phòng thu dọn phòng ốc. Vu Chính Hải chợt cất tiếng hỏi: “Vừa rồi là pháp thân thập diệp?”
“Vâng… tiền, tiền bối.”
“Ngươi có nhận ra đó là pháp thân của ai không?”
“Tiểu, tiểu nhân chỉ biết là có một vị tướng quân đến viếng thăm Điện chủ.” Tên đệ tử trẻ nuốt một ngụm nước bọt.
“Vậy chưởng ấn vừa rồi là của ai?” Cho dù Vu Chính Hải cũng rất rung động nhưng trình độ điều khiển cảm xúc của hắn hơn xa đám đệ tử trẻ tuổi này.
“Hẳn, hẳn là Điện, Điện chủ chứ còn ai.” Đệ tử trẻ chỉ biết người có địa vị cao nhất tại Cửu Trọng Điện là Tư Không Bắc Thần, nhưng chưa từng được nhìn thấy Tư Không Bắc Thần xuất thủ, không cách nào phán đoán chuẩn xác.
Vu Chính Hải cau mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu thật là như vậy thì lần này hắn e là rất khó có thể rời khỏi nơi này.
Hắn nắm chặt tay thành quả đấm, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, miệng lẩm bẩm: “Còn mạnh hơn cả sư phụ…”
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Cửu Trọng Thánh Cung không biết đã im lặng bao lâu. Mỗi người đều nhìn lên không trung suy nghĩ đến xuất thần. Trên bầu trời trong xanh không một gợn mây không còn lại chút vết tích nào của trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh.
Mọi người im lặng thở thật nhẹ, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, kể cả vị Điện chủ Tư Không Bắc Thần cao cao tại thượng.
Năm vị thủ toạ nhớ lại lúc nãy giao chiến một chiêu với lão tiền bối mà xấu hổ vô cùng, không ngờ lúc đó bọn họ lại buồn cười và ngây ngốc tới vậy.
Biểu tình của Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ vô cùng đặc sắc, rốt cuộc bọn hắn đã hiểu được vì sao lão tiền bối có khí thế như vậy. Có lẽ câu nói kia của Kỷ Phong Hành không hề sai… lão tiền bối thật sự là vô địch!
Về phần ba đồ đệ của Lục Châu thì lại một lần nữa đổi mới nhận thức về sư phụ, hình tượng của Lục Châu trong lòng bọn họ cao hơn lúc nào hết.
Một mùi gay mũi khiến Diêu Thanh Tuyền tỉnh táo lại. Mũi hắn giật giật nhìn sang một bên, thấy Khổng Lục đang ngồi bệt dưới đất, quần đã ướt đẫm một mảnh.
Đường đường là trưởng lão Cửu Trọng Điện vậy mà lại sợ đến tè ra quần.
Tư Không Bắc Thần mở miệng nói: “Kéo hắn ra ngoài, phạt trượng đến chết.”
“Vâng.”
“Tha mạng, tha mạng, xin tha mạng !” Khổng Lục nói năng lộn xộn, toàn thân run lẩy bẩy.
Trên trán Chúc Huyền ướt đẫm mồ hôi, đầu cúi thấp không nói một lời. Khổng Lục bị kéo ra ngoài điện, không bao lâu sau đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Hai tên tướng sĩ của Trần Bắc Chinh lúc này cũng giật mình bừng tỉnh, phẫn nộ nhìn đám người.
Tư Không Bắc Thần đạm mạc nói: “Giết.”
“Vâng.” Bốn vị thủ toạ đồng loạt ra tay, nhanh chóng mang hai người kia ra ngoài.
Trong Thánh Cung không còn một người nào chống đối. Lúc này Tư Không Bắc Thần mới nhìn về phía lão nhân tóc trắng xoá không khác gì mình, khẽ thở dài một tiếng rồi làm tư thế mời.
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái rồi đi tới bên ghế, chậm rãi ngồi xuống.
Tư Không Bắc Thần biết khi Lục Châu mới vào Thánh Cung hắn đã không hề nghiêm túc đối đãi, thậm chí còn lãnh đạm với khách nhân. Thế nên Tư Không Bắc Thần không tiến lên vị trí chủ toạ mà ngồi ở ghế đối diện Lục Châu.
Đám người còn lại đứng ở hai bên, không dám lên tiếng. Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt nhìn Tư Không Bắc Thần.
“Ngươi chính là chủ nhân Cửu Trọng Điện?”
Tư Không Bắc Thần gật đầu nói: “Lão tiên sinh có thủ đoạn kinh người, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
“Điêu trùng tiểu kỹ thôi.”
Tư Không Bắc Thần than nhẹ một tiếng. “Lão tiên sinh giết hắn, e là triều đình sẽ không bỏ qua việc này.”
“Đó là việc của Cửu Trọng Điện. Người này đến đây có mưu đồ, chẳng lẽ ngươi không muốn diệt trừ hắn?”
“Muốn là một chuyện, hành động lại là chuyện khác. Cửu Trọng Điện bây giờ đã không còn được như xưa, không muốn tạo ra quá nhiều địch nhân.” Tư Không Bắc Thần đáp.
“Cho nên… ngươi lựa chọn giương oai trên đầu lão phu?”
Tư Không Bắc Thần nhíu mày. Trần Bắc Chinh chết sẽ mang lại phiền phức rất lớn, nhưng Cửu Trọng Điện cũng không thể đắc tội cường giả bậc này.
Đúng lúc này, Chúc Huyền đứng bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, dập đầu nói:
“Điện chủ thứ tội, lão tiền bối thứ tội… Ta không biết Vu huynh là cao đồ của lão tiền bối, ngày đó ta chiến đấu với bọn hắn, không đánh nhau thì không quen biết, vì đôi bên cùng chung chí hướng nên mới mời hắn đến Cửu Trọng Điện làm khách. Khoảng thời gian này ta thịnh tình tiếp đãi Vu huynh không hề có chút sơ sót… Xin Điện chủ thứ tội! Xin lão tiền bối khai ân!”
Ầm! Trán Chúc Huyền giậm mạnh xuống sàn nhà.
Tư Không Bắc Thần nắm được điểm mấu chốt, lập tức trầm giọng nói: “Còn không mau đi thả cao đồ của lão tiên sinh!”
“Vâng vâng vâng, ta đi ngay, đi ngay…” Chúc Huyền run rẩy đứng dậy rời khỏi đại điện.
Tư Không Bắc Thần chắp tay nói với Lục Châu: “Ban nãy đã lãnh đạm, mong lão tiên sinh rộng lòng tha thứ.”
Thấy thái độ của hắn chân thành, Lục Châu cũng cảm thấy hài lòng, bèn nói: “Lão phu nào có hẹp hòi như vậy.”
Gương mặt già nua của Tư Không Bắc Thần nở một nụ cười, trong đầu hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi bèn hỏi: “Lão tiên sinh thủ đoạn kinh người, dùng một chiêu đã đánh bại Trần Bắc Chinh, xin hỏi phải chăng ngài đã khai Mệnh Cách?”
Nghe được từ ngữ lạ tai, trên mặt Lục Châu vẫn biểu hiện vẻ thản nhiên như không để tránh bại lộ mình chẳng biết cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận