Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 297: Nghiệt đồ lại tác oai tác quái

Lục Châu không nói Lý Vân Triệu mà chỉ đang lẩm bẩm một mình.
Trên giao diện Hệ thống ghi là Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên, trung.
Như vậy là vẫn còn một phần nữa.
Kỳ quái…
Chẳng lẽ lúc trước Cơ lão ma chỉ đưa cho Thái hậu một phần?
Vậy phần cuối cùng đang ở đâu?
Đáng tiếc hắn không mang theo bản đồ da dê cổ, nếu không thì có thể mở ra xem có thông báo nào mới không.
Nhưng bây giờ nghĩ mấy chuyện này cũng vô dụng, trở về Ma Thiên Các xem thì sẽ biết thôi.
“Không liên quan đến ngươi.” Lục Châu nói.
Lý Vân Triệu giật mình.
Hắn không dám đưa ra nghi vấn gì, chỉ cung kính đứng ở một bên.
Lục Châu thu hồi Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên. Thứ này có liên quan đến đại thần thông tiếp theo của hắn, giúp hắn gia tăng thực lực, phải cẩn thận cất giữ.
Lý Vân Triệu nói: “Như vậy… ước định của ta và lão tiên sinh…”
Trong lòng hắn cực kỳ căng thẳng.
Nếu lão ma đầu lật lọng hắn cũng chẳng cảm thấy kỳ quái.
Lục Châu liếc nhìn Lý Vân Triệu rồi nói: “Lão phu là người luôn giữ lời. Việc này ngươi làm không tệ…”
Trong lòng Lý Vân Triệu lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn cúi người chắp tay với Lục Châu.
“Ta còn một chuyện muốn nhờ.”
“Nói đi.”
“Khi ta xuất cung đã nói với Thái hậu chuyện muốn lấy Thiên thư trả cho người… Thái hậu truy hỏi nhiều lần, ta không thể bịa ra lý do nào hợp lý nên đành lấy Chiêu Nguyệt công chúa ra làm cớ… Thái hậu rất muốn được gặp Chiêu Nguyệt một lần.” Lý Vân Triệu nói.
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái.
Lý Vân Triệu sợ hãi giải thích: “Việc này chỉ có mình Thái hậu và ta biết thôi. Ta xin lấy đầu mình ra cam đoan sẽ giữ kín chuyện này.”
Lục Châu hoàn toàn có tư cách thay Chiêu Nguyệt cự tuyệt Lý Vân Triệu.
Nhưng khi hắn nhìn về phía Chiêu Nguyệt, hắn thấy rõ nàng đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lục Châu trầm ngâm một lát rồi gọi: “Chiêu Nguyệt.”
“Có đồ nhi.”
“Chuyện của ngươi, ngươi hãy tự mình quyết định.”
Trong lòng Chiêu Nguyệt rất cảm động.
Từ khi bái nhập sơn môn, các đồ đệ rất ít khi được tự mình chủ trương.
Nàng không ngờ chuyện lớn thế này mà sư phụ lại để cho mình quyết định, điều này khiến nàng vô cùng bất ngờ.
Chiêu Nguyệt không đáp ngay mà suy nghĩ một lúc mới nói: “Sư phụ, đồ nhi muốn đi xem thử.”
“Vậy thì đi đi.”
Chiêu Nguyệt nghe vậy, lập tức cung kính quỳ xuống dập đầu với Lục Châu.
Lục Châu nhìn lại, thấy độ trung thành của Chiêu Nguyệt đang không ngừng tăng lên, bèn phất phất tay.
Lý Vân Triệu nói: “Ta xin lấy tính mạng mình ra bảo hộ nàng chu toàn.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Lý Vân Triệu làm tư thế mời, Chiêu Nguyệt bước ra khỏi sân viện.
Cho tới khi bóng dáng hai người đã đi khuất, Tần Quân mới mở miệng nói: “Không ngờ đứa con thất lạc của Vân Chiêu công chúa lại trở thành đệ tử của lão tiên sinh… đúng là thiên ý trêu người.”
“Lão phu chẳng quan tâm nó là con của ai.”
“Lão tiên sinh nói chí phải.”
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị quay về phòng để lĩnh hội Thiên thư thì có một tên gia đinh từ bên ngoài chạy vào, hấp tấp nói: “Vương gia, có phi thư của ngài.”
Kỳ Vương Tần Quân nhướng mày. “Thư của bản vương?”
Thần Đô lớn như vậy, nếu là đồng liêu gửi thư cho hắn thì sẽ không dùng loại phương pháp này.
Tần Quân mở thư ra xem, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, bèn vội vàng khom người nói: “Lão tiên sinh, là thư của ngài.”
“Để ta.” Tiểu Diên Nhi nhảy ra nhận thư.
Nàng mở thư ra khẽ đọc:
“Lão tiền bối, ta đang ở Kiếm Khư lăng mộ, nơi này có thể có thứ ngài muốn tìm, đồ nhi của ngài thật là khó chơi nha! Ha ha ha…”
Vừa đọc xong Tiểu Diên Nhi đã biết ngay người gửi thư là ai.
Lục Châu nghe vậy chợt nhíu mày. “Kiếm Khư lăng mộ?”
Tần Quân chắp tay nói: “Kiếm Khư lăng mộ ở rất gần lăng mộ của hoàng thất. Nghe nói nơi đó là nơi chí dương, có giấu rất nhiều bảo kiếm, lăng mộ lại ở hướng âm, âm dương điều hoà, tẩm bổ cho bảo kiếm. Thế nên cứ cách mười năm lại có tu hành giả đến Kiếm Khư để thử thời vận.”
Vừa nghe đã hiểu.
Gia hoả Giang Ái Kiếm này hoá ra là đi tìm bảo kiếm.
Khó trách…
Chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu Giang Ái Kiếm hắn? Ái Kiếm tận xương, xem kiếm như mạng.
Lục Châu không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng rời khỏi đại sảnh.
“Cung tiễn sư phụ.”
“Cung tiễn lão tiên sinh.”
Lục Châu quay về phòng mình, lấy Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên ra xem.
Bàn tay Lục Châu vừa chạm vào, Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên đã hoá thành từng điểm tinh quang dung nhập vào người hắn.
Chỉ trong giây lát, Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên biến mất.
Lục Châu không cảm nhận được đại thần thông nào xuất hiện.
“Xem ra vẫn phải tìm cho được phần cuối của Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên rồi.”
Lục Châu ngồi xếp bằng, hắn không nghĩ mấy chuyện này nữa mà tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Màn đêm buông xuống.
Thần Đô hoàn toàn yên tĩnh.
Một bóng người mặc trường bào xanh đang lăng không lơ lửng trên bầu trời Thần Đô, tay ôm trường kiếm.
Hắn nhìn thấy trên đường phố Thần Đô có một cỗ xe ngựa đang chạy về phía Hoàng thành.
Lý Vân Triệu ngồi ở phía trước đánh xe.
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười thản nhiên, thầm thì: “…Chúc mừng sư muội.”
Sau đó hắn lại nhè nhẹ lắc đầu, nhìn về phía tây bắc Đại Viêm.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn mảnh trăng non trên trời, miệng lẩm bẩm: “Muội hạnh phúc hơn ta nhiều.”
Đúng lúc này…
Toàn thân Ngu Thượng Nhung bộc phát ra kiếm khí vô cùng đáng sợ, mang theo cương phong xạ kích tới bốn phương tám hướng.
Bóng kiếm tản ra đầy trời như hồng thuỷ, khí thế như dời non lấp biển.
“Kiếm Ma Túc Mệnh.”
Những kiếm cương màu đen tựa như có mắt, lao vụt về phía đám tu hành giả mặc y phục dạ hành ẩn nấp ở xung quanh.
Vù!
Vù vù!
“A… Kiếm, Kiếm ma!”
“Là Ngu Thượng Nhung!”
“Không kịp rồi!”
Mưa kiếm từ trên trời rơi xuống đâm xuyên lồng ngực bọn hắn.
Từng thi thể từ trên nóc nhà rớt xuống mặt đất.
Không có một chút sức lực phản kháng nào.
Khi cơn mưa kiếm cương dừng lại, toàn bộ thi thể đều đã yên vị dưới mặt đất.
Vù!
Trường Sinh Kiếm lại vào vỏ.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên đứng từ trên cao nhìn xuống như không có chuyện gì phát sinh.
Hắn xoay người nhìn về phía Kỳ Vương phủ, khe khẽ thở dài, trong giọng nói mang theo chút u oán: “Sư phụ ơi là sư phụ… Kỳ Vương có thể là người của đại sư huynh, sao người cứ chạy lung tung khắp nơi như thế chứ?”
Hắn thu liễm khí tức toàn thân, tiến lại gần quan sát Kỳ Vương phủ.
Nếu không nhìn kỹ, rất khó có thể phát hiện trên bầu trời Kỳ Vương phủ có một vị cao thủ tuyệt thế đang lăng không mà đứng, tựa như một thiên thần.
Ngu Thượng Nhung không rời đi ngay mà khoanh tay đứng nhìn Kỳ Vương phủ.
“Hả?”
Ánh mắt Ngu Thượng Nhung bị một cỗ quang mang màu xanh biển thu hút.
Quang mang màu xanh biển kia tựa như đom đóm giữa trời đêm, lại tựa như ánh trăng soi trên mặt nước, lấp loáng, sống động.
Có vẻ rất đặc biệt.
Với kiến thức của Kiếm Ma lại không thể nhận ra đó là gì.
Lòng hiếu kỳ khiến hắn bay lại gần…
Lơ lửng trên nóc phòng.
Những quang mang màu xanh biển này lít nha lít nhít như sao trên trời, như sương trên mặt nước lượn lờ bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận