Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1181

Lúc này Vu Triều đã quay trở lại báo cáo sự tình:
“Trị liệu đã xong, loại độc này vô cùng âm hiểm, cũng may ta có kinh nghiệm. Chỉ cần tu dưỡng một tháng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung quả thật đã tốt hơn, trên vai còn quấn băng vải.
Tiêu Vân Hoà mỉm cười: “Lục huynh, lần trước Vu Triều bị huynh truy sát. Nể tình chuyện hôm nay, huynh tha cho hắn có được không?”
Vu Triều cũng khom người cười vô cùng nịnh nọt.
Lục Châu liếc nhìn hắn một cái. “Lão phu không phải người không nói đạo lý. Ngươi kính lão phu một thước, lão phu trả lại một trượng.”
Nói xong Lục Châu lấy trong túi ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm sơ cấp ném cho Tiêu Vân Hoà. “Thứ này cho các ngươi.”
Tiêu Vân Hoà cùng Vu Triều đều câm nín.
Thấy hai người trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Ghét bỏ?”
Nên biết dù lão phu không cần dùng thứ này nhưng lão phu còn một đống đồ nhi đang chờ Mệnh Cách Chi Tâm nha! Cho dù là sơ cấp thì cũng là bảo bối tu hành giới muốn tranh đoạt.
“Không không không… vật này quá quý giá, ta không có làm gì, vô công không dám nhận lộc.” Tư Vô Nhai nói.
Đây hẳn là lời nói trái lương tâm nhất trong đời Tiêu Vân Hoà.
“Vậy không được, đồ lão phu đã tặng sao có thể thu hồi. Cầm đi.” Lục Châu nói.
Thấy Lục Châu khăng khăng một mực, Tiêu Vân Hoà đành cầm lấy: “Thôi được, ta đành mặt dạn mày dày mà nhận vậy.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì lưu lại đi… Lão phu rất có hứng thú với con Mệnh Cách thú đặc thù kia.”
Tiêu Vân Hoà câm nín.
Lỗ quá lỗ rồi!
Thấy vẻ mặt Tiêu Vân Hoà không được sáng sủa, Lục Châu lại nói:
“Xem ra ngươi không tình nguyện, thôi vậy, lão phu không thích miễn cưỡng người khác. Các ngươi đi đi, lão phu sẽ ở lại đây, con Mệnh Cách thú này lão phu nhất định phải có được.”
Tiêu Vân Hoà nghe vậy bèn xấu hổ nói: “Lục huynh, đến lúc đó sẽ có không ít cường giả xuất hiện, huynh xác định muốn tranh với bọn hắn?”
“Ai cản lão phu, lão phu giết người đó.”
Ám chỉ quá rõ ràng nha!
Hầy, hết cách.
Tiêu Vân Hoà đành thở dài gật đầu. “Đã như vậy, ta sẽ lưu lại đây cùng Lục huynh quan sát con Mệnh Cách thú này, xem như để tăng kiến thức.”
Giang Cửu Lý vẫn đứng yên tại chỗ như đầu gỗ, không nói một lời.
Lục Châu quay sang nói với Giang Cửu Lý: “Ngươi cũng muốn lưu lại?”
“Ta phụng mệnh đến đây điều tra chuyện Bạch Tháp, còn phải trở về phục mệnh. Mong lão tiên sinh khai ân tha cho chúng ta một con đường sống.”
Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, Giang Cửu Lý đã nói nhanh:
“Xin lão tiên sinh yên tâm, sau khi trở về ta sẽ cố gắng nhắc nhở người trong Hắc Tháp không nên đến Triệu Văn Quốc. Ta cũng sẽ cảnh cáo bọn họ đừng đối đầu với lão tiên sinh, bản thân ta cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây nữa.”
Rất thức thời nha.
Mâu thuẫn trong nội bộ Hắc Tháp đã vô cùng nghiêm trọng, đây là thời cơ tốt để phân hoá bọn hắn. Hơn nữa Lục Châu còn có tay trong Nhan Chân Lạc, nếu Hắc Tháp có hành động gì lớn Lục Châu cũng có thể biết trước.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lục Châu nói: “Làm sao lão phu có thể tin lời ngươi?”
Chỉ nói miệng, làm sao lão phu tin được ngươi không ngấp nghé Mệnh Cách thú đặc thù?
Giang Cửu Lý linh quang chợt loé, xua tay nói: “Lão tiên sinh, chúng ta tới nơi này không phải vì Anh Chiêu mà là có mục đích khác. Đây chính là chứng cứ.”
Nói xong hắn lấy ra một chiếc túi, bên trong túi là một viên Mệnh Cách Chi Tâm trung cấp toả ra màu xanh lục nhàn nhạt, năng lượng sinh cơ bên trong cực kỳ nồng đậm.
“Trước khi đến đây chúng ta đã chém giết con Mệnh Cách thú này. Nếu quả thật vì Mệnh Cách thú đặc thù mà đến thì chúng ta sẽ không để quân mình tiêu hao nhiều năng lượng như vậy.” Giang Cửu Lý cố gắng giải thích.
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi lấy được viên Mệnh Cách Chi Tâm này không dễ, nên cất kỹ.”
Giang Cửu Lý vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Đa tạ lão tiên sinh nhắc nhở!”
Khụ khụ khụ…
Một tên Hắc Ngô Vệ đứng bên cạnh hắn đột nhiên ho khan mấy tiếng.
Giang Cửu Lý vừa định buộc miệng túi lại, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình uỷ khuất.
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Lão phu thả ngươi đi, cớ gì ngươi còn khổ sở như vậy?”
Giang Cửu Lý cố nặn ra nụ cười khó coi nhất trong đời: “Không, không có… ta chỉ đột nhiên nhớ ra, viên Mệnh Cách Chi Tâm này lý ra nên tặng cho lão tiên sinh mới phải.”
Hắn dâng chiếc túi lên trước mặt Lục Châu.
“Tặng cho lão phu?”
“Xem như là quà gặp mặt, mong lão tiên sinh không ghét bỏ.” Giang Cửu Lý cảm giác được trái tim mình đang nhỏ máu…
Lục Châu vuốt râu nhìn chiếc túi. “Vậy lão phu đành thu nhận.”
Ách… không phải nên từ chối một, hai lần sao?
Lục Châu đưa tay cầm lấy chiếc túi, Giang Cửu Lý chỉ có thể buông tay, cõi lòng tan nát.
Lục Châu đưa túi cho Ngu Thượng Nhung. Cộng thêm Mệnh Cách Chi Tâm đã có trước đó, hiện tại Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải có bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, hẳn đã đủ cho bọn hắn sử dụng.
Mục tiêu của Lục Châu không phải những thứ này mà là con Mệnh Cách thú cao giai kia.
Một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang hoàn toàn lấn át ba viên còn lại, xem ra Mệnh Cách Chi Tâm càng tốt thì có hiệu quả càng cao. Chú trọng chất lượng Mệnh Cách sẽ gia tăng thực lực nhiều hơn.
“Đa tạ lão tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta xin đi trước một bước. Cáo từ.” Giang Cửu Lý nói.
Lục Châu không ngăn cản. Giang Cửu Lý và hai tên Hắc Ngô Vệ lăng không bay về phía bắc, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận