Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1586

Lục Châu xoay người chiếu Thái Hư Kính vào đống dược liệu đặt trên bàn. Dược liệu cũng toát ra một đoàn hắc khí.
“Sao lại thế này? Đây là do Chung đại phu tự tay an bài, nha hoàn quản gia đều phải nghiêm khắc thực hiện theo chỉ thị.” Triệu Dục liên tục lắc đầu nói.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Thái Hư Kính có thể phân biệt thật giả, nhưng không thể chiếu rọi nhân tâm.”
Đầu óc Triệu Dục trống rỗng.
Nếu ngay cả câu này cũng nghe không hiểu thì hắn đã ngu xuẩn đến cực hạn.
Triệu Dục không phải là chưa từng hoài nghi, để tránh cho tình huống này xảy ra, hắn thậm chí thay đổi hạ nhân trong phủ rất nhiều lần.
Lục Châu thu hồi Thái Hư Kính, chắp tay sau lưng nói: “Thuật này không cần đến Huyết Nhân Tham, Tuyết Liên và Hoả Liên.”
Triệu Dục tỉnh táo lại, lập tức nói: “Không thể nào. Phạm chân nhân từng đến xem cho mẫu thân ta một lần, ngay cả hắn cũng nói cần phải có Huyết Nhân Tham.”
“Phạm chân nhân?”
“Không chỉ có Phạm chân nhân, cả Tây tướng quân, Bạch tướng quân và ngự y trong cung, rồi Phật môn đại sư cũng nói cần có ba thứ này…”
Triệu Dục không quá tin tưởng lời Lục Châu nói.
“Ngươi không tin lão phu?”
“Không không không… ta tuyệt đối tin tưởng lão tiên sinh.” Triệu Dục xua tay nói.
Lục Châu xoay người lại, trong lòng bàn tay bắn ra một đoá kim liên óng ánh quang mang bay về phía phụ nhân.
Triệu Dục mở to mắt, ngừng thở nhìn đoá kim liên kia.
Khi chạm vào cơ thể phụ nhân, kim liên tản ra sinh mệnh lực vô cùng lớn, hắc khí cấp tốc rút đi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau phanh phanh.
Ngoài sân viện, hai thân ảnh đang đối mặt nhau, trên người bắn ra cương khí.
“Ngươi là ai? Ta muốn gặp Triệu công tử.” Huyền Cao nhìn Minh Thế Nhân, cau mày nói.
Minh Thế Nhân nhìn hắn đầy dò xét: “Tây Khất Thuật đâu?”
“Tục danh của đại ca ta mà ngươi cũng dám gọi thẳng? Cút xuống đi!” Huyền Cao đột nhiên tung ra một chưởng.
Thanh sắc chưởng ấn vừa đến, Minh Thế Nhân lập tức gọi ra Tinh Bàn ngăn trở.
“Nếu không phải vì nể mặt Triệu công tử, ngươi cho rằng mình còn sống sót mà nói chuyện với ta?” Huyền Cao nói.
Lúc này, Triệu Dục từ trong phòng chạy ra, liên tục xua tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, đừng đánh nữa!”
Huyền Cao nói: “Triệu công tử, đại ca lệnh cho ta đến đây để công tử phân công, không ngờ trong phủ lại có khách quý đến, thất kính, thất kính.”
“Đây là bằng hữu của ta. Vì sao Tây tướng quân không đến?”
“Tây tướng quân bảo ta nhắn lời, hắn đã tìm được manh mối về Huyết Nhân Tham, nhưng cần có Hoả Liên làm mồi nhử để dẫn dụ tên trộm kia ra ngoài. Cho nên…”
Triệu Dục cau mày: “Hoả Liên?”
“Triệu công tử đừng lo lắng, chẳng qua chỉ dùng làm mồi nhử thôi. Có ta và đại ca, lần này tuyệt đối sẽ bắt được hắn.”
“Làm sao ngươi biết ta có Hoả Liên?”
Câu hỏi này vừa ra, Huyền Cao bỗng ngẩn người một lát rồi đáp: “Triệu công tử đến bí ẩn chi địa tìm ba vật này, không có khả năng chỉ tìm được hai đã trở về.”
Minh Thế Nhân lắc đầu, thở dài nói: “Kỹ năng diễn xuất khó coi quá, lấy cái cớ vụng về làm sao.”
Huyền Cao tức giận nói: “Triệu công tử, tin hay không là tuỳ ngươi. Dù sao cũng chỉ có thể chờ Tây tướng quân mang Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên trở về.”
Biểu tình trên mặt Triệu Dục trở nên nghiêm túc: “Bảo Tây tướng quân tự mình qua đây.”
“Triệu công tử đang nói đùa sao?”
“Huyền Cao, ta lặp lại lần nữa. Bảo Tây tướng quân tự mình qua đây!”
Trong lòng Huyền Cao khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn đáp: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Triệu công tử. Vậy ta trở về bẩm báo hắn.”
Nói xong hắn ngẩng đầu liếc Minh Thế Nhân một cái, khoé miệng xẹt qua nụ cười lạnh.
Nhưng khi hắn vừa định xoay người rời đi, phía sau lưng đột nhiên có một tiếng quát như sấm sét: “Xuống đây!”
Hả?
Huyền Cao chợt cảm thấy lưng mát lạnh, bèn quay người lại nhìn.
Chỉ thấy một đạo Ma Đà Chưởng Ấn cao đến mấy trượng đánh tới với tốc độ nhanh như thiểm điện, khiến hắn không kịp trở tay.
Rắc!
Ma Đà Chưởng Ấn tóm chặt lấy Huyền Cao. Hắn lập tức chấn kinh, cảm giác được lực lượng toàn thân bị áp chế hoàn toàn.
Ầm!
Ma Đà Thủ Ấn đập hắn xuống mặt đất.
Huyền Cao trầm giọng nói: “Ngươi dám động đến…”
Chữ “ta” còn chưa kịp nói ra, rắc một tiếng, Ma Đà Thủ Ấn đột nhiên thít chặt lại.
Răng rắc, răng rắc…
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.] Điểm thưởng cho hai Mệnh Quan đã được điều chỉnh thấp xuống do tu vi ký chủ tăng lên.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Chín Mệnh Cách lập tức về không.
Huyền Cao vô cùng hoảng sợ nhìn lên không trung xanh thẳm, sau đó nghiêng đầu nhìn vào trong sân viện, thấy được Lục Châu đang thản nhiên đứng ngay cửa viện.
Triệu Dục cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn kinh. “Lão tiên sinh, ngài, ngài… vì sao… Hắn là người của Tây tướng quân, không thể giết đâu!”
Lục Châu bình tĩnh vung ra một đạo chưởng ấn đánh về phía Huyền Cao, sau đó đạm mạc nói:
“Mệnh hắn còn quý hơn cả Thác Bạt Tư Thành?”
Oanh!
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Cấp bậc này, cho dù không cần lực lượng Thiên Tướng cũng không phải đối thủ của Lục Châu.
Lục Châu cũng không muốn chiến đấu loè loẹt rồi phá hỏng cả toà sân viện này.
Trước khi chết, Huyền Cao vẫn kịp nghe được một câu kia, mới bừng tỉnh hiểu ra Triệu Dục đã mời cao thủ đến. Đáng tiếc đã muộn.
Lúc này, Lục Châu thu tay. Trong túi Huyền Cao bay ra một vật, lơ lửng trước mặt mọi người.
Đó chính là một cây Huyết Nhân Tham chỉ còn lại có một phần ba.
Hai mắt Triệu Dục trừng lớn, sắc mặt khó coi.
“Huyền Cao là cánh tay đắc lực của Tây tướng quân, sẽ không, sẽ không đâu! Nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề!”
Minh Thế Nhân xoay người lại đánh ra một chưởng. Chưởng ấn tát thẳng vào mặt Triệu Dục khiến hắn ngẩn người đến choáng váng.
Lục Châu không ngờ Minh Thế Nhân lại đột nhiên động thủ, còn là ở trước mặt mình. Hành vi của Minh Thế Nhân càng lúc càng dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận