Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 246: Vị bằng hữu họ Nhật

Vu Chính Hải xoay người lại nhìn ba vị hộ pháp. “U Minh Giáo có thế lực như ngày hôm nay, các ngươi có công lao rất lớn…”
“Thuộc hạ không dám tranh công.” Hoa Trọng Dương vội vàng nói.
“Từ khi bản toạ rời khỏi Ma Thiên Các đến nay, lập nên U Minh Giáo, tất cả đều là vì thiên hạ đại nghiệp.” Vu Chính Hải chậm rãi nói. “Mà các ngươi chính là cánh tay đắc lực nhất của bản toạ. Trong khắp thiên hạ này, người bản toạ tín nhiệm nhất chính là các ngươi.”
Ba người đến thở mạnh cũng không dám.
Vu Chính Hải chắp tay dạo bước, đi đến trước mặt Hoa Trọng Dương.
Hoa Trọng Dương quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp, tay nắm thành quyền chống xuống đất nói: “Hoa Trọng Dương nguyện ý bị quạt! Người tự ý ra mệnh lệnh thay mặt Giáo chủ là thuộc hạ, không hề liên quan đến ba người bọn họ!”
Hắn vừa nói xong, Dương Viêm cũng quỳ một gối xuống nói: “Trọng Dương huynh cũng là suy nghĩ cho đại cục, chúng thuộc hạ toàn lực phối hợp, nếu muốn nhận phạt thì thuộc hạ nguyện ý cùng bị phạt!”
Địch Thanh cũng quỳ xuống: “Địch Thanh không có lời nào để nói, nguyện cùng bị phạt!”
Suy cho cùng bốn người bọn họ đã lựa chọn lui bước khi đối mặt với Ma Thiên Các.
Nếu bọn họ có thể tranh thủ cho Vu Chính Hải thêm một chút thời gian thì hắn đã có thể huỷ diệt toàn bộ Tịnh Minh Đạo.
Mục tiêu của bọn hắn là thiên hạ đại nghiệp, đâu phải trò chơi trẻ con, mà trong đó việc kiêng kỵ nhất chính là lâm trận lùi bước.
Nhưng mà…
Vu Chính Hải khoác hai tay lên vai Hoa Trọng Dương, đỡ hắn đứng dậy rồi nói: “Các ngươi là cánh tay đắc lực của bản toạ, sao bản toạ có thể trách các ngươi được?”
“Giáo chủ…”
“Chuyện này ngươi làm rất tốt.”
Hoa Trọng Dương, Dương Viêm, cùng Địch Thanh câm nín.
Gọi cả đám lại không phải là để trách phạt sao?
Sao đột nhiên Giáo chủ lại khen rồi?
Điều này khiến ba vị hộ pháp chẳng hiểu ra sao.
“Giáo chủ… Ngài, ngài nói như vậy… thuộc hạ, thuộc hạ… không chịu được đâu ạ!” Hoa Trọng Dương giật mình, lập tức quỳ gối xuống lần nữa, bảo trì tư thế cũ.
“Đứng lên rồi nói.”
Vu Chính Hải không tiếp tục nâng bọn hắn dậy mà nói: “Những lời vừa rồi của bản toạ câu nào cũng phát ra từ tận phế phủ. Các ngươi đều là cánh tay đắc lực nhất và đáng tín nhiệm nhất của bản toạ, sao bản toạ có thể phạt các ngươi được.”
Vu Chính Hải nhớ tới đạo Phược Thân Thần Chú kia.
Nếu không nhờ có thất sư đệ thế thân cho hắn thì hậu quả thật khó mà lường được.
Trong lòng hắn vô cùng kiêng kỵ sư phụ… nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài, uy tín và tôn nghiêm của một Giáo chủ sao có thể vứt bỏ.
Đám người Hoa Trọng Dương đều rất cảm động, lúc này mới đứng lên.
“Đa tạ Giáo chủ.”
Vu Chính Hải khẽ gật đầu rồi nói tiếp: “Có điều… sau này nếu gặp lại sư phụ lão nhân gia người…”
“Giáo chủ yên tâm, chúng thuộc hạ nhất định thề sống chết ngăn cản!” Hoa Trọng Dương vội vàng biểu đạt lòng trung thành.
“Không…” Vu Chính Hải lắc đầu. “Có thể tránh được bao xa thì tránh bấy xa…”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Trong hồ lô của Giáo chủ bán thuốc gì đây?
Bọn hắn đương nhiên biết nếu không phải là việc vạn bất đắc dĩ thì không được xung đột với Ma Thiên Các, quy củ này từ khi U Minh Giáo sáng lập đến nay đều chưa từng thay đổi…
“Lui xuống đi.” Vu Chính Hải nói.
“Vâng.”
Hoa Trọng Dương đang định rời đi, chợt nhớ ra một chuyện bèn nói: “Giáo chủ, Bạch Ngọc Thanh một mình bảo hộ thất tiên sinh có phải là không đủ không?”
Vu Chính Hải nói: “Bản toạ tự có tính toán.”
Hoa Trọng Dương không dám nói thêm gì, đành cáo từ: “Thuộc hạ cáo lui.”
Một trong tứ đại hộ pháp, thủ toạ Bạch Hổ điện Bạch Ngọc Thanh giờ phút này không có mặt ở Bình Đô Sơn.
Vu Chính Hải thấy Tư Vô Nhai bị Phược Thân Thần Chú trói buộc tu vi, bèn phái Bạch Ngọc Thanh hộ tống hắn quay về Ngoạ Long.
Một canh giờ sau.
Phi liễn U Minh Giáo bay xuyên qua tầng tầng mây xanh.
Tư Vô Nhai ngồi yên trong phi liễn nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng sẽ thử điều động nguyên khí xông phá thần chú.
Đáng tiếc nguyên khí trong cơ thể hắn lúc này rỗng tuếch.
Hiện tại hắn chẳng khác gì một phàm nhân tay trói gà không chặt. Ngoại trừ cường độ Thối Thể vẫn còn thì những thứ khác hoàn toàn mất sạch. Đối với tu hành giả mà nói, việc không thể điều động nguyên khí chẳng khác gì biến thành một phế nhân.
Hiện tại Tư Vô Nhai chính là phế nhân.
Hắn mở mắt ra, nhẹ giọng thở dài rồi mở miệng nói: “Dừng lại.”
Người cầm lái là Bạch Ngọc Thanh. Hắn dừng phi liễn lại, bảo trì trạng thái lơ lửng trên không trung.
“Thất tiên sinh, đã sắp tới Ngọa Long rồi… Tại sao lại dừng ở đây?” Bạch Ngọc Thanh hỏi.
“Sư phụ lão nhân gia người có thể từ Sấu Tây Hồ đuổi tới Tịnh Minh Đạo trong khoảng thời gian ngắn … rõ ràng là có người mật báo.” Tư Vô Nhai nói.
Bạch Ngọc Thanh khẽ giật mình nói: “Thất tiên sinh hoài nghi ta?”
Dù sao người chấp hành nhiệm vụ vây quét Mạc Khí ngày hôm đó chính là Bạch Ngọc Thanh.
Tư Vô Nhai lắc đầu cười. “Huynh hiểu lầm rồi…”
Hắn cũng không thể nói, trong đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn bên bờ Sấu Tây Hồ có tai mắt của hắn.
“Thay đổi phương hướng, chúng ta đi về phía Nam… Ngọa Long Cương chỉ là nơi tình báo tạm thời dùng để che mắt mọi người. Đi về phía Nam mười dặm sẽ đến một cứ điểm tình báo khác là Hoàng Phong Sơn. Nơi đó rất an toàn.” Tư Vô Nhai chỉ tay về phía đó.
Bạch Ngọc Thanh nói:
“Đã nghe nói thất tiên sinh cẩn thận hơn người. Quả nhiên là thế. Bội phục.”
Nói xong hắn lập tức thay đổi phương hướng, điều khiển phi liễn bay về phương Nam.
Một lát sau, phi liễn đáp xuống.
“Thất tiên sinh, đã đến Hoàng Phong Sơn.” Bạch Ngọc Thanh đáp phi liễn xuống mặt đất.
Hai người rời khỏi phi liễn.
Trong phòng nghị sự ở Hoàng Phong Sơn.
Tư Vô Nhai và Bạch Ngọc Thanh cùng nhau đi vào.
“Đa tạ Bạch huynh đã hộ tống ta suốt cả chặng đường, sau khi trở về, xin giúp ta tạ ơn đại sư huynh.” Tư Vô Nhai nói.
Bạch Ngọc Thanh cười đáp: “Giáo chủ đã căn dặn ta, tu vi của thất tiên sinh đã mất hết, thế nên trước khi tu vi huynh khôi phục, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ huynh an toàn.”
Tư Vô Nhai giật mình. Sau đó hắn xoay người lại như thể không có việc gì. “Xin mời ngồi.”
Bạch Ngọc Thanh ôm quyền nói: “Nghe nói thất tiên sinh thích được yên tĩnh… Ta sẽ không quấy rầy nhiều, cứ để bọn họ an bài chỗ ở cho ta là được.”
Bạch Ngọc Thanh chủ động chỉ tay về phía các thành viên Ám Võng bên ngoài rồi bước đi.
Tư Vô Nhai không phản đối, để mặc Bạch Ngọc Thanh rời khỏi phòng nghị sự…
Bạch Ngọc Thanh vừa rời đi, trên mặt Tư Vô Nhai chợt nở nụ cười nhẹ.
Tên thuộc hạ phụ trách trông coi Hoàng Phong Sơn bước tới, khom người nói: “Giáo chủ đột nhiên giá lâm, thuộc hạ nghênh tiếp chậm trễ, xin Giáo chủ thứ tội.”
“Không sao. Bạch Ngọc Thanh là một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, cũng là bằng hữu của bản Giáo chủ, không được có bất kỳ sơ xuất nào.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Nếu không còn chuyện gì khác thì lui xuống đi.”
Bị giày vò một phen, Tư Vô Nhai đã thấm mệt. Hắn muốn tìm cách xông phá Phược Thân Thần Chú một lần nữa.
“Thuộc hạ có một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Mấy ngày trước có một vị khách quý họ Nhật đến thăm Hoàng Phong Sơn… Hắn muốn tìm Giáo chủ để xin một vật.”
Tư Vô Nhai nhíu mày. “Vị bằng hữu họ Nhật?”
Thứ Tư Vô Nhai không thích nhất chính là những nhân tố đột nhiên xuất hiện, nằm ngoài dự đoán và sự kiểm soát của hắn.
Người phụ trách bị Giáo chủ đặt ra nghi vấn, lập tức giật nảy mình. “Hắn không chỉ biết thân phận của Giáo chủ mà còn nói ra được ám hiệu… Chẳng lẽ là giả?”
“Hắn đang ở đâu?”
“Ngay trong Hoàng Phong Sơn làm khách…”
Không biết vì cái gì, Tư Vô Nhai đột nhiên nảy sinh một loại dự cảm xấu rằng dường như mọi thứ đều có vẻ quá trùng hợp.
Bên ngoài chợt truyền đến một âm thanh quen thuộc:
“Thất sư đệ, đã lâu không gặp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận