Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 493

Tu vi Thần Đình cảnh Hoá đạo vốn chẳng đáng là gì trong mắt cao thủ Nguyên Thần cảnh. Tu hành giới có một câu nói: dưới Nguyên Thần cảnh đều là sâu kiến.
Tu hành giả chưa vào Nguyên Thần cảnh thì đều chỉ là tiểu nhân vật.
Thế nhưng hiện tại, tất cả những người có mặt nơi đây đều không dám xem thường Cơ lão ma chỉ có tu vi Thần Đình cảnh này.
Các cao thủ không ngừng thử cảm giác tu vi của Lục Châu, xem xem có phải Lục Châu đã thật sự bị hạ tu vi xuống Thần Đình cảnh hay không… nhưng dù thử thế nào cũng chỉ thấy Lục Châu là Thần Đình cảnh.
Lục Châu hờ hững nhìn đám tu hành giả đông như kiến trước mặt. Lam liên dưới chân đột nhiên bành trướng ra phạm vi trăm mét, sau đó nở rộ!
Lực lượng mạnh mẽ dồi dào như thuỷ triều đột nhiên phát tán ra tứ phía.
Pháp Diệt Tẫn Trí!
Toàn bộ tu hành giả vừa bay tới lập tức bị bắn ngược ra sau, miệng phun ra mấy ngụm máu.
Đám người Ma Thiên Các trợn trừng mắt nhìn cảnh tượng này. Cho dù Các chủ xuất thủ bao nhiêu lần thì mỗi lần ra tay đều khiến bọn hắn phải mở to mắt mà nhìn.
Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đều cảm thấy một màn này thật quen thuộc. Lúc trước khi Lục Châu bế quan trong mật thất, mấy người bọn họ lo lắng xông vào cũng bị chính chiêu này chấn bay. Điểm khác biệt chính là ngày hôm nay, phạm vi và lực lượng của chiêu này đã tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Bảy chiếc phi liễn trong khoảnh khắc bị cơn sóng năng lượng tẩy rửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt rồi vỡ tan tành rơi xuống đất.
Đám người Ma Thiên Các lúc này mới giật mình nhớ ra, chiêu thức này vốn không phân địch ta!
“Mau lui lại!” Lãnh La là người có kinh nghiệm nhiều nhất, vội vàng nhắc nhở mọi người. Cả đám lập tức bay ngược về phía sườn núi, lăng không quan chiến.
“Đây rốt cuộc là chiêu thức gì?” Hoa Vô Đạo thì thào tự hỏi.
“Không biết.” Lãnh La đáp gọn lỏn.
“Ta cũng không biết… Ui da, tiểu sư muội, muội véo ta làm gì?” Chư Hồng Cộng la oai oái.
Tiểu Diên Nhi lại véo véo má mình, thì thầm. “Á, không phải nằm mơ nha.”
Lục Châu rốt cuộc đã dùng hết sạch lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thông báo của Hệ thống. Thần Đình cảnh chỉ mang lại 10 điểm công đức, khá đáng tiếc. Dưới Thần Đình cảnh thì hoàn toàn không được ban thưởng.
Cũng may số lượng tu hành giả quá nhiều, lại có một số trưởng lão Nguyên Thần cảnh cũng chịu lực xung kích mà chết.
Dưới một chiêu thần thông Thiên thư cường đại, tu hành giả của thất đại môn phái đã bị đánh rơi xuống đất hết bảy phần mười, số lượng người chết và bị thương gần năm phần mười.
Lục Châu vẫn lăng không đứng yên, từ trên cao nhìn xuống quan sát chúng sinh, khẽ lắc đầu.
Uy lực nhỏ nhưng đẹp mắt, có thể dùng để trang bức. Nhưng hắn không mấy hài lòng với chiêu này. Bởi vì hắn chỉ mới giết được có ba phần mà thôi.
Đám tu hành giả liên tục bại lui. Chín vị trưởng lão của Vân Tông cũng chật vật đến cực điểm.
Đám chưởng môn còn lại là Ninh Lương, Phong Thanh Hà, Giả Viên, Diệu Âm và đại đệ tử Đoan Lâm Học Phái Thiệu Tấn Hàn đều lấy tay che ngực, trên mặt tràn đầy rung động nhìn Lục Châu.
Quá mạnh!
Năm người hung hăng nắm chặt nắm đấm, nuốt một ngụm nước bọt. Không có phi liễn bảo hộ, bọn hắn trở nên vô cùng chật vật.
Phong Thanh Hà cắn răng nói: “Đừng hoảng hốt… một chiêu vừa rồi hẳn là ấn pháp hắn tự sáng tạo, tấn công trên diện rộng. Thiên Sư Đạo và Chấn Thương Học Phái khi bộc phát ấn phù cũng có thể làm được!”
Phong Thanh Hà lúc này đã chẳng quản tới mặt mũi, mặt dạn mày dày động viên mọi người. Thật ra bản thân hắn cũng cảm thấy chiêu này không có sát thương lớn, chưởng môn ngũ đại môn phái đều không chết, chỉ bị lực lượng quỷ dị này đánh cho khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Năm người sử dụng nguyên khí để ổn định khí tức. Đại đệ tử Thiệu Tấn Hàn nói: “Phong tiền bối, rốt cuộc chúng ta có thắng nổi không?”
Phong Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn. “Tin tưởng ta, không cần phải lui. Phan Ly Thiên mạnh như vậy cũng bị Chấn Thương Học Phái bọn ta đánh cho gần chết.”
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Cái gật đầu này có ý nghĩa, muốn thành anh hùng phải đạp lên từng chồng bạch cốt.
Diệu Âm chủ trì Như Ý Am nói: “Thôi được, chúng ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Các đệ tử nghe lệnh!”
Phong Thanh Hà giơ ngón cái lên với bà ta rồi cất cao giọng nói: “Tất cả mọi người nghe đây. Cơ lão ma không chống cự được lâu, hiện tại chỉ là hồi quang phản chiếu. Đừng sợ lão!”
Hắn chỉ cần ổn định tâm lý cho các đệ tử thất đại môn phái là được, về phần là thật hay giả thì không quan trọng.
Lục Châu lăng không lơ lửng, suy nghĩ biện pháp ứng đối.
Hắn còn hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng… cũng may vẫn còn một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Đám cao thủ trốn trong bóng tối vẫn chưa chịu thò đầu ra?
Lục Châu chưa sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là vì một khi thấy Cơ Thiên Đạo trong trạng thái đỉnh phong, bọn hắn chắc chắn sẽ cắm đầu chạy, Lục Châu biết đi đâu mà tìm.
Các đệ tử Như Ý Am về đúng vị trí, mấy chục ni cô chắp tay trước ngực, miệng không ngừng tụng niệm kinh văn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Phí công.”
Mọi mánh khoé ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều chỉ là trò cười.
Tay phải khẽ nhấc, lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ… Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo.
Bỗng nhiên, một thân ảnh nhanh như thiểm điện từ góc đông nam rừng rậm bắn ra, hai tay hắn chập lại giơ ra phía trước, toàn thân như một mũi tên bắn thẳng về phía Lục Châu!
“Cơ lão ma, đừng hòng làm hại đồ tử đồ tôn của ta!”
Đám đệ tử Đoan Lâm Học Phái lên tiếng kinh hô: “Tổ sư gia!”
Phong Thanh Hà cực kỳ mừng rỡ: “Hay cho lão tổ Đoan Lâm Học Phái! Cuối cùng ngài cũng chịu ra tay!”
Thường Diễn mặt đỏ tới mang tai, trong mắt tràn ngập tơ máu. Một người sắp đến đại nạn thọ mệnh lại có bộ dạng này, rất rõ ràng, lão đã phục dụng ma nguyên bí dược.
Dưới tác dụng của ma nguyên bí dược, Thường Diễn cũng đạt tới trạng thái đỉnh phong!
Tất cả mọi người đều cho rằng, dưới đòn công kích của Thường Diễn, Cơ lão ma cho dù không chết cũng phải bị thương nặng.
Ánh mắt đám đệ tử thất đại môn phái sáng rực.
Phía trước song chưởng Thường Diễn xuất hiện một mũi khoan cương khí, đâm thẳng vào mặt Lục Châu.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thường Diễn đang phá không bay tới, khẽ lắc đầu. “Tốt lắm.” Sau đó bàn tay già nua bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong!
Bạn cần đăng nhập để bình luận