Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 683

“Bắc Đẩu Thư Viện và Thiên Hành Thư Viện luôn hiệu lực vì triều đình, nay Thần Đô gặp khó khăn, chúng ta sao có thể khoanh tay mặc kệ?”
“Ma đạo loạn thế, lý nên tru sát!”
“Mười người quay về trận nhãn khởi động trận pháp, còn lại chín người thanh lý hiện trường!”
Mười chín vị trưởng lão đều nhất trí làm theo, mười người quay về khởi động Thập Tuyệt Trận, chín người còn lại tiếp tục lăng không quan sát.
Lúc này trong Thần Đô có rất nhiều tu hành giả chậm rãi bay lên. Từng người một xuất hiện đều gọi ra pháp thân. Tam diệp, tứ diệp, ngũ diệp,… ai nấy đều bay về phía Hoàng thành.
Ngoài ra còn có rất nhiều tu hành giả Thần Đình cảnh gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn lăng không bay tới.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!” Chín vị trưởng lão hài lòng gật đầu.
“Hoàng thất gặp khó khăn, lúc này không ra tay thì chờ tới khi nào! Đây là cơ hội để tiêu diệt U Minh Giáo!”
Trong đó có một vị trưởng lão, thấy đám tu hành giả kia còn đang do dự bèn nói bổ sung: “Bệ hạ sắp tấn thăng cửu diệp, người nào thuận theo thiên mệnh sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời!”
Cửu diệp?!
“Giết sạch U Minh Giáo!”
“Giết sạch U Minh Giáo!”
Một người hô to, đám người hô theo, âm thanh rung trời!
Giáo chủ U Minh Giáo sắc mặt trắng bệch. Tư Vô Nhai cau mày, trong lòng thầm hoang mang không hiểu vì sao đại sư huynh còn chưa trở lại.
Lúc này, ngoài cửa thành tây đột nhiên có hai thân ảnh bay tới.
Vù vù! Hai đạo tiễn cương phá không bay tới ghim thẳng vào ngực hai tu hành giả cấp thấp!
Là thần xạ thủ!
“Ta muốn xem xem ai dám động?”
Đám người quay đầu nhìn về phía thần xạ thủ vừa đến. Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo lăng không lơ lửng, trong tay kéo căng dây cung uy hiếp đám người.
Thế cục ngày càng khẩn trương, không ai dám tuỳ tiện động thủ.
“Chỉ là thần xạ thủ nhị diệp! Phái ba vị trưởng lão đến bắt nàng ta. Những người còn lại theo ta đi bắt Tư Vô Nhai. Hoa Trọng Dương đã bị trọng thương, trận chiến này chúng ta thắng chắc!”
Đám trưởng lão và tu hành giả trung lập khẽ gật đầu.
Hoa Trọng Dương khó chịu đến cực điểm, cố nhịn khí huyết đang dâng lên trong lồng ngực mà nói: “Thuộc hạ vô năng.”
“Bây giờ không phải lúc tự trách. Hoa Trọng Dương, ngươi có dám hay không?”
“Dám làm gì?” Hoa Trọng Dương nghi hoặc.
Tư Vô Nhai lấy từ bên hông ra hai viên thuốc đặt trong lòng bàn tay.
“Ma nguyên bí dược?” Hoa Trọng Dương mở to mắt, sau đó cứng cỏi đáp: “Có gì mà không dám!”
Hắn cầm lấy một viên ma nguyên bí dược, chờ thời cơ thích hợp để sử dụng.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Tốt!”
Vương Việt lúc này cũng lăng không bay lên, đưa tay điểm huyệt để cầm máu, trầm giọng nói: “Chỉ là giãy giụa trước lúc chết mà thôi. Vu Chính Hải sau này nhất định sẽ rất hối hận vì đã không giết chết ta! Ta lên trước”.
Ầm! Hai chân hắn đạp mạnh, toàn thân như mũi tên bắn thẳng về phía Tư Vô Nhai.
Tuy rằng Vương Việt đã bị trọng thương nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tu hành giả lục diệp không có khả năng đối kháng được hắn.
Tư Vô Nhai đánh ra chưởng ấn. Vương Việt đấm tới một quyền, Tư Vô Nhai lăng không bay ngược!
“Thất tiên sinh!”
“Thất tiên sinh!”
Hoa Trọng Dương bay tới đón lấy Tư Vô Nhai. Tư Vô Nhai hạ xuống, thân hình lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, hai cánh tay run lên.
Vương Việt đột nhiên tập kích khiến mười chín vị trưởng lão rất có lòng tin.
Hoa Nguyệt Hành đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng gấp gáp.
Vương Việt lau đi máu tươi bên khoé miệng, cười nói: “Vu Chính Hải đả thương ta thế nào, ta sẽ hoàn lại cho ngươi gấp trăm lần! Hắn không giết ta, nhưng ta giết được ngươi. Tại Hoàng thành này còn ai làm gì được ta?!”
Vương Việt ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng rồi đạp đất phóng lên!
“Vương Việt… thật là giảo hoạt!” Có người đã nhận ra lúc nãy Vương Việt cố ý ẩn giấu thực lực, chờ thời cơ thích hợp để phản công.
“Thất tiên sinh mau tránh ra! Để ta!”
Hoa Trọng Dương đẩy Tư Vô Nhai ra, vừa định nuốt chửng ma nguyên bí dược thì từ xa có một thân ảnh bay tới.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn.
“Đó là cái gì?”
Từ góc độ của Hoa Trọng Dương có thể thấy rõ thân ảnh kia không hề có nguyên khí ba động, cũng không mang theo khí tức gì!
Vương Việt nhạy bén nhận thấy điểm này, lập tức quát lên: “Đám chuột nhắt dám đánh lén bản tướng quân! Đi chết đi!”
Hắn xoay người đánh ra một chưởng.
Ầm! Thân ảnh kia lãnh một chưởng ấn, lập tức rơi xuống đất.
Đám người kinh hô một tiếng, Vương Việt thấy kỳ quái bèn quay đầu nhìn kỹ lại.
Kẻ vừa bay tới không phải có âm mưu đánh lén, cũng không phải là tu hành giả U Minh Giáo, mà chính là… đương kim hoàng đế Lưu Thương, vua của Đại Viêm!
Vương Việt cảm thấy tê cả da đầu, hai mắt trừng to: “Bệ hạ?!”
Trên mặt mười chín vị trưởng lão và đám tu hành giả Thần Đô đều tràn đầy kinh hãi. Đó là thi thể của hoàng đế!
Vu Chính Hải thắng rồi? Vậy Vu Chính Hải đâu?
Đám người lại ngẩng đầu nhìn lên thiên không, lúc này trên bầu trời không có thân ảnh Vu Chính Hải mà chỉ có một chiếc phi liễn đang bay tới. Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các.
Ngay sau đó, trên phi liễn truyền tới một thanh âm trầm thấp: “Bắt lại toàn bộ!” Bốn chữ ngắn gọn mà mạnh mẽ, vang vọng cả Thần Đô.
Vừa nói xong, một thân ảnh từ trên phi liễn nhanh chóng nhảy xuống. Đoan Mộc Sinh mang theo ngàn đạo thương ảnh lao về phía cấm vệ quân, một thương quét ngang đánh hạ hơn trăm tên.
Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi, Chư Hồng Cộng và ba vị trưởng lão cũng xuất hiện, lao về bốn phương tám hướng! Ai nấy đều gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh!
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cũng gọi ra pháp thân, lao vào chém giết!
Cao thủ Nguyên Thần cảnh trên Ma Thiên Các nhiều như mây.
Đám tu hành giả muốn làm ngư ông đắc lợi bị rung động mạnh mẽ, hai mắt mở to nhìn Xuyên Vân phi liễn trên bầu trời.
Mười chín vị trưởng lão càng kinh hãi hơn.
“Cơ lão ma?!”
“Là Cơ lão ma!”
Tim đám người muốn nhặt của hời trong Thần Đô đập phanh phanh trong lồng ngực, hết nhìn Xuyên Vân phi liễn lại nhìn sang thi thể Lưu Thương, toàn bộ trở nên ngây ngốc!
Mười chín vị trưởng lão lừa gạt bọn hắn!
Sao bảo Lưu Thương sắp tấn thăng cửu diệp rồi? Sao bảo có Thập Tuyệt Trận, hoàng thất vô địch? Sao bảo cấm vệ quân có thể quét ngang thiên hạ?
Đều là xạo tró!
Chạy gấp!
Đám tu hành giả ào ào bỏ chạy tứ tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận