Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 647

Hoàng Thời Tiết nói: “Với tính tình của Vu giáo chủ thì e là đã sớm tới Duyện Châu, bây giờ Duyện Châu vẫn rất yên tĩnh, xem ra là có chút kiêng kỵ.”
Có hai đại thư viện đe doạ, lại thêm Ngụy Trác Ngôn dễ dàng đánh úp tới thì Vu Chính Hải sao có thể không thận trọng? Hắn vốn chẳng phải kẻ ngu.
Một lát sau, từ xa có một đám tu hành giả mặc bạch y lướt đến với tốc độ cực nhanh, khí thế ngất trời tạo thành hình phương trận gồm khoảng ngàn tên.
“Sư phụ, bọn hắn đến rồi!” Minh Thế Nhân nhảy ra khỏi phi liễn, đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt hưng phấn dị thường. “Sư phụ, người mau gọi ra pháp thân cửu diệp giết sạch bọn hắn đi, đại sư huynh sẽ không xảy ra chuyện nữa.”
Lục Châu cau mày nói: “Chớ có hồ ngôn loạn ngữ… vi sư nào phải loại người tạo sát nghiệt lung tung.”
“Đồ nhi nhất thời lỡ miệng! Xin sư phụ thứ tội…” Minh Thế Nhân vội vàng nói. “Sư phụ là người có đức độ, phân rõ phải trái.”
Hoàng Thời Tiết cũng chắp tay nói: “Chuyện khác không dám nói nhưng việc Cơ huynh lòng mang thiên hạ là thật. Những người Cơ huynh giết đều đáng chết. Nếu Cơ huynh là ma vậy Bồng Lai đảo ta nguyện đi theo Ma Thiên Các bước vào ma đạo.”
Lời này vừa nói ra, ba người Chu Ôn Lương đều run rẩy lảo đảo.
Ngay cả Bồng Lai Môn cũng ủng hộ Ma Thiên Các, có thể biết mị lực của Ma Thiên Các lớn đến bậc nào.
Nay Ma Thiên Các như mặt trời ban trưa, có một lượng lớn người hâm mộ cũng không có gì lạ.
Lúc này, hơn ngàn tên tu hành giả mặc bạch y đã tới gần, đội hình dần dần hạ xuống, lăng không lơ lửng.
Chu Ôn Lương thấp giọng nói: “Cơ tiền bối, ta… ta đi chào hỏi bọn hắn.”
“Đi đi.” Lục Châu vung tay áo, không sợ Chu Ôn Lương làm phản.
Muốn giết Chu Ôn Lương, Lục Châu có trăm ngàn loại thủ đoạn. Nếu Chu Ôn Lương là người thông minh thì chắc chắn sẽ không dám làm ra loại chuyện não tàn thế này.
Chu Ôn Lương điểm nhẹ mũi chân bay lên không trung. “Chu Ôn Lương của Thái Hư Học Cung tham kiến các vị.”
Âm thanh truyền đi, hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đều bay tới, đội hình cực kỳ nghiêm chỉnh.
Người bay dẫn đầu chính là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài.
“Chu Ôn Lương, ngươi đúng là đang ở đây. Tổ sư gia Lận Tín của Thái Hư Học Cung trước nay vẫn luôn giao hảo với Bắc Đẩu Thư Viện. Nay đại đệ tử Vu Chính Hải của Ma Thiên Các đang giảo lộng phong vân, chúng ta nên liên hợp cùng Thần Đô để đánh hạ Ma Thiên Các.” Chu Hữu Tài nói.
“Chuyện này…” Chu Ôn Lương khóc không ra nước mắt.
Đừng nói tới chuyện liên hợp, nay Thái Hư Học Cung không còn chưởng môn, không còn tổ sư gia, không còn tầng bình chướng, hạch tâm đệ tử cũng bỏ chạy mất dép, Thái Hư Học Cung dựa vào cái gì để đánh Ma Thiên Các đây?
Dù hắn có là nhị trưởng lão cũng cảm thấy hữu tâm vô lực. Chu Ôn Lương lắc đầu, không nói quanh co lòng vòng nữa.
“Tiền bối, ngài nhìn bên này…”
Chu Hữu Tài nhìn theo hướng tay Chu Ôn Lương chỉ về phía ngọn núi, nơi đó lộ ra một nửa Xuyên Vân phi liễn.
Trên ngọn núi có một người đang đứng trên tảng đá lớn vẫy tay với Chu Hữu Tài: “Xin chào Chu viện trưởng, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Chu Hữu Tài cau mày nói: “Người đó là ai?”
“Tứ tiên sinh Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân.” Chu Ôn Lương giới thiệu.
Chu Hữu Tài lập tức trừng to mắt. “Thì ra là tứ ma đầu Ma Thiên Các… Người đâu!”
“Có đệ tử!”
“Mau đến bắt hắn lại, phải bắt sống! Có hắn chúng ta có thể đàm phán với Vu Chính Hải! Chu Ôn Lương, ngươi làm không tệ, Thái Hư Học Cung tuy không còn được như trước nhưng chỉ cần có ta ở đây thì sẽ không ai dám bắt nạt Thái Hư Học Cung của ngươi.”
Chu Ôn Lương chỉ biết câm nín.
Đầu óc cỡ này sao ngươi lên làm Viện trưởng được vậy hả?!
Chu Ôn Lương khóc không thành tiếng, vội vàng bay đến bên cạnh Chu viện trưởng, thấp giọng nói: “Viện, viện trưởng… Cơ, Cơ tiền bối… cũng, cũng đang ở đây.”
Nửa câu sau tiếng nhỏ như muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy.
Hai mắt Chu Hữu Tài trợn trắng, toàn thân giật bắn. “Ngươi !”
Chỗ dựa của Thần Đô chính là Thập Tuyệt Trận, là hoàng thất. Ở nơi cách xa Thần Đô, muốn giao thủ với U Minh Giáo thì vẫn được, nhưng hoàn toàn không có tư cách đấu với Cơ lão ma!
Lúc này, một đạo âm thanh trầm thấp truyền đến.
“Chu viện trưởng, sao không lại đây gặp mặt lão phu một lần?”
Trong lòng Chu Hữu Tài nặng như đeo đá, thần kinh căng thẳng như lâm đại địch. Đám đệ tử trẻ tuổi nhiệt huyết phương cương của Bắc Đẩu Thư Viện đang bay tới bắt Minh Thế Nhân đều hoảng hốt lùi về sau.
“Thật sự là Cơ lão ma!”
“Mau lui lại!”
“Ta sợ lắm… ta, ta, ta không xong, không xong rồi…” Một tên đệ tử vô cùng sợ hãi, sợ đến mức không thể tiếp tục khống chế nguyên khí, lập tức rơi thẳng từ trên không xuống.
Chu Hữu Tài quay đầu trừng mắt nhìn đám đệ tử, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Không ngờ Bắc Đẩu Thư Viện ta lại có người hèn yếu như vậy, thật là nhục nhã!”
Minh Thế Nhân đứng trên tảng đá lớn tiếp tục gọi: “Chu viện trưởng, mau lại đây, gia sư đang chờ ngươi đó…”
Hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đều không dám nhúc nhích.
Chu Ôn Lương thấp giọng nói: “Xin lỗi Chu viện trưởng, ngoài mặt có lẽ ngài cho rằng ta dẫn ngài nhảy vào hố lửa, nhưng kỳ thật ngài hãy suy nghĩ một chút, nếu lúc này ngài đến Duyện Châu chi viện bị Cơ tiền bối làm ngư ông đắc lợi, đến lúc đó ngài chống lại cửu diệp nổi sao?”
Trái tim Chu Hữu Tài run lên. Tuy hắn không muốn nghĩ như thế nhưng đúng là… lời Chu Ôn Lương nói không sai.
Chu Hữu Tài quay đầu lại nói: “Đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện nghe lệnh!”
“Có đệ tử.”
“Toàn bộ các ngươi đều ở đây chờ, không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép nhúc nhích.”
“Đệ tử tuân mệnh!”
Chu Hữu Tài đạp không bay tới nơi Minh Thế Nhân đang đứng, Chu Ôn Lương cũng theo sát phía sau.
Cảnh trí trên đỉnh núi vô cùng tươi đẹp, dưới bóng râm của một cây đại thụ có hai vị lão giả đang ngồi trên ghế chuyện trò vui vẻ, xung quanh thềm nắng lá rơi đầy.
Chu Hữu Tài vừa nhìn thấy hai vị lão nhân, lập tức mở to hai mắt hít sâu một hơi rồi quay đầu…
“Nếu ngươi dám đi, ngày khác Bắc Đẩu Thư Viện ắt sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.” Thanh âm Lục Châu trầm thấp mà mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận