Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1304

Tư Vô Nhai đáp: “Ta là Tư Vô Nhai, thất đệ tử Ma Thiên Các. Vị này là gia sư.”
Lục Thiên Sơn ngẩn người. “Hai vị đến từ Ma Thiên Các? Có bằng chứng gì không?”
Lục Châu và Tư Vô Nhai yên lặng nhìn hắn. Lục Thiên Sơn liền nói:
“Hai vị đừng hiểu lầm, Lục Thiên Sơn ta làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc. Nếu các vị không phải người Ma Thiên Các, cho dù giết ta, ta cũng không giao Lam Thuỷ Tinh ra. Nếu thật là người Ma Thiên Các, ta sẽ tự tay dâng lên.”
“Như ngươi mong muốn.”
Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên, lam liên bay thẳng về phía Lục Thiên Sơn.
Hai mắt Lục Thiên Sơn sáng rực, hắn nâng hai tay lên chắn trước mặt, bộc phát ra cương khí hùng hậu.
Ầm!
Dù vậy, Lục Thiên Sơn vẫn bị chấn động đến mức hai tay run lên, liên tiếp lui về sau, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Đây quả thật là Các chủ Ma Thiên Các. Chẳng trách đối phương lại tự xưng là lão phu, bộ dạng trẻ tuổi như thế hẳn là đã dịch dung.
Lục Thiên Sơn không màng đến đau đớn, khom người hành lễ: “Lục Thiên Sơn tham kiến Lục các chủ.”
“Lão phu có từng gặp ngươi sao?” Lục Châu hỏi.
“Lục các chủ chưa từng gặp ta… Nhưng Lục các chủ đã gặp cháu trai của ta.”
“Cháu ngươi?”
“Tên hắn là Lục Ly.”
Lục Thiên Sơn tiếp tục nói: “Lục Ly từ nhỏ mất song thân phụ mẫu, sống trong Lục phủ đến lúc năm tuổi thì đi Thục Địa tu hành, về sau gia nhập Hắc Tháp.”
Lục Châu gật đầu: “Ngươi là người bảo Triệu Hồng Phất đến nương tựa lão phu?”
“Không đáng nhắc tới…” Lục Thiên Sơn chợt bừng tỉnh, xoay người nói với lão quản gia: “Lão Giang, đóng kín cửa lại, bất kỳ ai cũng không được đến gần.”
“Vâng.”
Lão Giang đi ra ngoài canh cửa, đuổi hết đám hạ nhân bên ngoài đi thật xa.
Lúc này Lục Thiên Sơn mới nói: “Sau khi Lục Ly mất tích, ta đã cho người điều tra, ban đầu ta còn tưởng rằng Lục các chủ giết chết nó, về sau thông qua Hắc Tháp ta biết được mệnh thạch của Lục Ly chưa tắt, bèn tìm tới Nhan Chân Lạc hỏi hăm, khi đó mới biết được Lục các chủ đã cứu Lục Ly. Triệu Hồng Phất chỉ là một phần tâm ý của ta gửi đến ngài.”
Nghe vậy, Lục Châu cũng thả lỏng người. Đây là tộc nhân của Lục Ly, mọi chuyện đều dễ xử lý hơn nhiều, dường như trong cõi u minh đã chú định cho cuộc gặp gỡ này.
“Lục các chủ có thể cho ta nhìn thấy chân diện mục của ngài không?” Lục Thiên Sơn hỏi.
Suy cho cùng, cứ nói chuyện với một người mang gương mặt của người mà mình ngày ngày cung phụng thì cảm giác rất quái dị.
“Đây chính là bộ dáng thật của lão phu.” Lục Châu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mặt không đổi sắc.
Lục Thiên Sơn câm nín.
Tư Vô Nhai cười nói: “Lục tướng quân, thân phận của gia sư ngươi cũng đã biết, người cần gì phải dịch dung để vẽ vời thêm chuyện?”
Lục Thiên Sơn giật mình. Hình như đúng là thế thật.
Lục Châu nhìn ra biểu tình xấu hổ của hắn, bèn hỏi: “Vừa rồi ngươi nói lão phu giống ai?”
“Chuyện này…” Lục Thiên Sơn không khỏi do dự.
Nhưng ngẫm lại, nếu Các chủ Ma Thiên Các có ác ý thì Lục Ly đã chết từ lâu, huống chi với thực lực và tu vi của Lục các chủ, muốn lấy Lam Thuỷ Tinh thì cần gì phải nói nhảm với hắn nhiều như vậy.
Lục Thiên Sơn quay đầu nói vọng ra ngoài cửa: “Lão Giang, đem bức hoạ tới đây.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, lão quản gia đã mang bức chân dung vào phòng khách. Lục Thiên Sơn cầm lấy bức hoạ, mở ra cho Lục Châu xem.
Lục Châu và Tư Vô Nhai đều nhất thời chững lại.
Gặp phải sự tình này, ai cũng phải ngây ngốc một lát.
Người giống người đã là chuyện cực kỳ hi hữu, đằng này bọn họ lại còn mang họ Lục.
Tư Vô Nhai là người rất lý trí, hắn lập tức nghĩ ra đủ loại nguyên nhân, chẳng hạn như có người lén hoạ lại bộ dạng của sư phụ, thế nhưng bút tích người vẽ tranh lại có vẻ rất cổ xưa. Hoặc tỷ như lúc trước khi sư phụ còn trẻ tung hoành thiên hạ đã bị người vẽ lại… nhưng nơi này là hắc liên giới, cảnh giới tu vi khác biệt… Suy nghĩ nửa ngày vẫn không có đầu mối, đầu óc hắn lại thành một đám bột nhão.
“Đây là…?”
“Tổ tiên của Lục gia, Lục chân nhân, tên là Thiên Thông.” Lục Thiên Sơn nói.
Chính Lục Châu cũng cảm thấy việc này quá mức ly kỳ, khó mà lý giải nổi.
Cơ Thiên Đạo và Lục gia vốn chẳng ăn nhập gì nhau, nhưng khi hắn dùng tên thật của mình thì lại trùng hợp gặp phải việc này.
Đây là vì sao?
Lục Châu chợt nhớ tới thuỷ tinh cầu ký ức, phong ấn bên trong thuỷ tinh cầu là hai mươi sáu ký tự la tinh… Chuyện này giải thích như thế nào?
“Ý của ngươi là, gia sư giống với tổ tông của ngươi? Ách… ta không có ý chửi bậy đâu.” Tư Vô Nhai nói.
“Nghiêm chỉnh mà nói thì cũng không hẳn là tổ tông.”
“Nói nghe một chút.” Lục Châu thật sự hiếu kỳ với việc này.
“Lục lão tổ sinh ra vào 30.000 năm trước, khi đó thiên địa rung chuyển, thời đại hỗn loạn. Người xuất thân bình thường nhưng lại có thiên phú tu hành cực cao, chưa tới ngàn năm đã chấn động vạn cổ, nghiền ép vô số cường địch, cùng một số tu hành giả cùng chung chí hướng làm náo động cả một thời đại, về sau được hậu nhân cung phụng. Lão nhân gia người chính là người đứng đầu vạn cổ chí kim.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận