Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1657

Hắn muốn thông qua Mệnh Quan thì phải bảo đảm bản thân an toàn. Tu vi những người khác không bằng hắn, không có chút uy hiếp nào. Nhưng lão giả này lại mang đến cảm giác phản phác quy chân, toàn thân không có khí tức ba động.
Trùng Thiên Phong này không phải là nơi phàm nhân có thể đến, tu vi lão giả này chắc chắn sâu không lường được, không thể khinh thường.
Lục Châu lại không thể mời chân nhân đến hộ pháp, vì làm thế sẽ bại lộ thực lực bản thân. Nhưng vấn đề là… Vì sao người này lại biết hắn?
Chẳng lẽ là fan hâm mộ?
Lão giả đột nhiên cất tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Châu: “Ngồi đi.”
Lục Châu không vội vã đi qua Câu Thiên Tác Đạo, bèn đi tới ngồi đối diện lão giả. “Ngươi không phải đến đây để đi qua Câu Thiên Tác Đạo?”
Lão giả lắc đầu: “Câu Thiên Tác Đạo vô dụng đối với ta.”
Nghe vậy Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Nhìn sắc mặt đối phương bình tĩnh thong dong, Lục Châu nói: “Thì ra là một vị cao nhân.”
“Không dám nhận.” Lão giả chắp tay.
“Ngươi nói ngươi biết lão phu nên mới chờ ở đây?” Lục Châu xác nhận lại lần nữa.
Lão giả gật đầu.
Lục Châu cẩn thận tìm kiếm trong ký ức nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào với lão giả này. Đây chắc chắn là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
“Lão phu chưa bao giờ gặp ngươi.” Lục Châu dùng ngữ khí chắc chắn nói.
“Việc này không quan trọng.” Lão giả đưa tay chỉ về phía Câu Thiên Tác Đạo.
“Không, việc này rất quan trọng.” Lục Châu nói.
Lão giả khẽ giật mình, sau đó không nhịn được cười lên, lắc đầu nói: “Vẫn y như thế.”
Lục Châu hỏi: “Lục Thiên Thông?”
Hắn cảm thấy lão đầu này nhận nhầm người rồi, hẳn lão cho rằng mình là Lục Thiên Thông.
Lão giả cười đáp: “Chân nhân Lục Thiên Thông tại hắc liên giới, người này đúng là một nhân tài hiếm thấy, nhưng vẫn chênh lệch rất xa so với người hữu duyên mà ta đang đợi.”
“Người hữu duyên?”
“Chính là ngươi.”
Lão giả nói: “Ta chờ ở đây đã mười năm, mỗi ngày đều ngồi nhìn mặt trời mọc rồi lặn, nhìn vô số người trẻ tuổi đi qua Câu Thiên Tác Đạo, té ngã rồi đứng lên. Rốt cuộc ta đợi được ngươi.”
Lục Châu cảm giác lão giả này bị bệnh tâm thần. Nói một hồi không khéo lão lại bảo, tiểu hoả tử, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ…
Lão giả lấy trong ngực áo ra một chiếc túi màu nâu, cười híp mắt nói: “Người hữu duyên, ta thấy ngươi thiên phú không tồi…”
“Dừng lại.” Lục Châu lập tức đứng lên, “Lão phu không có thời gian lãng phí với ngươi.”
Thấy Lục Châu muốn đi, lão giả vội ngăn lại: “Đừng đừng, nghe ta nói một câu, ta có biện pháp giúp ngươi đi qua Câu Thiên Tác Đạo.”
Lục Châu nhìn hắn. “Ngươi?”
“Ngươi nhất định không hiểu rõ Câu Thiên Tác Đạo bằng ta, thậm chí có khi còn không hiểu biết bằng những người trẻ tuổi quanh đây. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ngươi không hiểu Câu Thiên Tác Đạo, cho dù thiên phú có kinh người cỡ nào cũng phải ăn không ít đau khổ.”
Lục Châu xoay người lại nhìn lão giả. “Lão phu không qua lại với những người không dám xưng lên.”
Lão giả hiểu ý, cười nói: “Giải Tấn An.”
Lục Châu chưa từng nghe thấy cái tên này, bèn nói tiếp: “Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận lão phu là người hữu duyên với ngươi?”
Giải Tấn An cười ha hả:
“Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, thanh liên giới tổn thất hai vị chân nhân. Vì thế ta chắc chắn trong vòng mười năm, thanh liên giới sẽ xuất hiện một vị chân nhân mới, đó chính là người hữu duyên. Mà người đó… lại chính là ngươi.”
Lục Châu im lặng nhưng trong lòng lại cả kinh.
Lão đầu này đúng là thần cơ diệu toán, không ngờ lại biết rõ lão phu chính là vị chân nhân kế tiếp.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Không phải là trong mười năm qua ngươi đã nói câu này với vô số người đó chứ?”
“Ách…”
Giải Tấn An cau mày, kiếm cớ lảng tránh: “Ngươi đoán xem Câu Thiên Tác Đạo dài bao nhiêu?”
Lục Châu quan sát rồi đáp: “Khoảng ngàn trượng.”
“Sai hoàn toàn.” Giải Tấn An nói, “Nhìn như ngàn trượng, kỳ thực nó dài vô hạn.”
“Vô hạn? Có trận pháp che mắt à?”
“Không phải vậy. Trùng Thiên Phong và Thiên Khải Chi Trụ rất tương tự nhau, Câu Thiên Tác Đạo có thể nhìn trộm nhân tâm. Muốn thuận lợi đi qua Câu Thiên Tác Đạo phải có bản sự hơn người, tu vi cũng phải từ mười tám Mệnh Cách trở lên.”
Những việc này Lục Châu đã biết.
Giải Tấn An tiếp tục nói: “Bản sự hơn người ở đây chính là thứ cần có để vượt qua tâm ma của bản thân. Nếu không… dù ngươi có hai mươi Mệnh Cách thì cũng phải thất bại. Đây cũng chính là lý do rất nhiều chân nhân đã đi qua Câu Thiên Tác Đạo lại không nguyện ý quay lại nơi này… Không ai muốn đối mặt với nhược điểm của mình một lần nữa.”
Lục Châu im lặng nhìn Câu Thiên Tác Đạo, không nói gì.
“Ta chờ ở đây mười năm, ngoại trừ muốn giúp ngươi vượt qua Câu Thiên Tác Đạo, còn có một vật ta muốn trả về cho chủ cũ.”
“Trả đồ?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Không, tặng cho ngươi.” Giải Tấn An sửa lời, sau đó đưa cái túi cho Lục Châu. “Chính là vật trong túi này.”
Lục Châu vừa đưa tay ra nhận, Giải Tấn An lại thu hồi cái túi, mỉm cười nói:
“Ngươi phải đi qua Câu Thiên Tác Đạo trước đã. Vật này quá mức quý giá, nếu ngươi qua không được thì ngươi không phải là người hữu duyên. Vật này đưa cho ngươi sẽ chỉ mang lại nguy hiểm.”
Lục Châu nhíu mày. Một giây trước còn nói chắc chắn lão phu là người hữu duyên, bây giờ lại thay đổi. Đúng là một tên lừa đảo gạt người.
Lục Châu không còn hứng thú trò chuyện với hắn, xoay người định rời đi.
Giải Tấn An nhìn theo bóng lưng Lục Châu, không nhịn được lại lên tiếng: “Ngươi là thập toàn chi thân, đi qua Câu Thiên Tác Đạo càng gặp nhiều khó khăn hơn người khác. Ngươi phải cẩn thận.”
“Thập toàn chi thân?”
“Thập toàn chi thân, kiếp nạn gấp mười. Ta chờ ngươi trên đỉnh Trùng Thiên Phong.” Giải Tấn An nói xong, đạp không lướt về phía bắc.
Đứng cách đó không xa có ba tu hành giả trẻ tuổi nghe được đoạn đối thoại của hai người. Một người tiến lên hỏi:
“Xin chào, cho hỏi các hạ cũng là lần đầu tiên xông qua Câu Thiên Tác Đạo sao?”
“Có việc gì?” Lục Châu hỏi.
“À không, chúng ta chỉ muốn học hỏi một số kinh nghiệm tâm đắc chứ tuyệt đối không có ý mạo phạm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận