Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1924: Đã lâu không gặp

Đám tu hành giả Hắc Tháp hoảng sợ kêu lên: “Tháp chủ!”
Trên mặt Hạ Tranh Vanh tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía toà phi liễn, hắn nhẫn nhịn đau đớn khắp cơ thể, vội vàng bò dậy quỳ gối xuống, cung kính nói: “Lục các chủ!”
Trong lòng ngoại trừ rung động thì chỉ còn sợ hãi.
Hạt giống sợ hãi mà Lục Châu từng gieo vào đầu hắn trước đây đến nay vẫn chưa tiêu trừ, thậm chí trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường tu hành của hắn.
Lục Châu thản nhiên nói: “Phan Trọng, thời gian và kiên nhẫn của bản toạ có hạn.”
Phan Trọng gật đầu nói: “Thuộc hạ lập tức đi xử lý!”
Phan Trọng xoay người vọt xuống đất, đứng trước mặt Hạ Tranh Vanh trầm giọng nói: “Không muốn chết thì biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Vẫn là phương pháp của tứ tiên sinh dùng tốt. Lần nào cũng tạo được hiệu quả cần thiết.
Hạ Tranh Vanh lập tức phất tay với đám thuộc hạ: “Mau! Mau đi mời bọn họ ra đây!”
Phan Trọng hài lòng gật đầu: “Hạ tháp chủ, khoảng thời gian này bọn hắn sống tốt chứ?”
Hạ Tranh Vanh đáp: “Từ sau sự kiện tập thể Hắc Tháp hạ thấp, chúng ta đều rất cần nhân tài. Bọn hắn lại là nhân tài nhất đẳng, ta sao có thể bạc đãi cho được.”
“Vậy thì tốt. Nếu bọn hắn có bất kỳ uỷ khuất gì, ngươi chuẩn bị tinh thần đón nhận trừng phạt của Các chủ đi.”
Không bao lâu sau, Thẩm Tất, Lý Tiểu Mặc, Nhan Chân Lạc và Lục Ly đã bay tới. Khi nhìn thấy phi liễn lơ lửng giữa không trung, bọn hắn nghi hoặc vô cùng.
Phan Trọng khom người hành lễ với bốn người rồi nói: “Các chủ chờ các vị đã lâu.”
“Thật… thật sự là Các chủ?”
“Ta còn tưởng rằng thông báo của ngươi là đùa giỡn?”
Phan Trọng cười nói: “Phải hay không phải, đến xem là biết.”
Bốn người không để ý tới Hạ Tranh Vanh, vội vàng bay tới trước phi liễn hành lễ. Người vui mừng nhất là Lục Ly, lão tổ tông trở về sao hắn có thể không mừng cho được.
“Bái kiến Các chủ!”
“Miễn lễ.” Lục Châu thản nhiên nói.
Bốn người mừng rỡ đứng lên, giọng nói quen thuộc này không phải của Các chủ thì là ai?
“Hạ Tranh Vanh.” Lục Châu bỗng gọi.
“Có… có…”
“Từ nay Hắc Tháp giải tán đi.” Lục Châu nói.
Phan Trọng nhìn thoáng qua Hạ Tranh Vanh nhưng không nói gì nữa, quay đầu bay trở về phi liễn.
Đoàn người Ma Thiên Các cũng lần lượt bay vào phi liễn, ai nấy đều giữ im lặng. Về phần Hạ Tranh Vanh lựa chọn làm thế nào thì là việc của hắn, miễn là hắn chịu được hậu quả.
Phi liễn bay vào không trung, nhẹ nhàng lướt qua bình chướng ba ngàn đạo văn rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Hạ Tranh Vanh nhìn lên không trung rỗng tuếch, nửa ngày không nói một lời.
“Tháp chủ, bọn hắn đang doạ chúng ta thôi có đúng không?”
Tên thuộc hạ vừa dứt lời, Hạ Tranh Vanh đã xoay người ném cho hắn một cái tát rồi trầm giọng nói: “Triệu tập tất cả thành viên hạch tâm Hắc Tháp tham gia thượng nghị hội.”
“Vâng.”
Thanh liên giới, đạo trường Nam Sơn.
Tần Nhân Việt cũng nhận được tin tức, có chút không thể tin nổi.
“Nhanh chóng thông báo cho Nại Hà, bảo là Lục các chủ Ma Thiên Các trở về rồi.”
“Vâng.”
Tần Nại Hà nhận được tin tức, vội vàng chạy đến đạo trường Nam Sơn. Hắn xông vào trong, vừa nhìn thấy Tần chân nhân đã vội vã hỏi thẳng vào vấn đề: “Tần chân nhân, Lục các chủ trở về thật sao?”
Tần Nhân Việt nói: “Trong thư nói như thế nhưng thật giả thì chưa biết. Hôm qua ta đến tịnh đế thanh liên, không có ở đạo trường Nam Sơn nên bây giờ mới nhận được tin.”
Tần Nại Hà gật đầu, chắp tay nói: “Tần chân nhân, ta…”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Tần Nhân Việt phất tay, “Ngươi là đệ tử Tần gia, mà Tần gia và Ma Thiên Các vốn là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, đừng lo lắng. Cứ đi đi.”
Tần Nại Hà quỳ xuống hành lễ. Thấy vậy Tần Nhân Việt vội vàng nâng hắn lên:
“Tu vi bây giờ của ngươi còn cao hơn ta, về sau tiền đồ không thể hạn lượng, đừng quỳ trước mặt ta nữa.”
“Trưởng ấu có thứ tự, sao có thể rối loạn quy củ.” Tần Nại Hà cười đáp.
Tần Nại Hà càng như vậy, Tần Nhân Việt càng cảm thấy mình là đồ tồi tệ. Năm đó nếu Tần gia chịu nghe lời hắn thì đã không có cục diện như ngày hôm nay. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, như bây giờ cũng đã rất tốt rồi.
Tần Nại Hà vừa định rời đi, một bóng ảnh đột ngột xuất hiện ngay cửa đạo trường, vô thanh vô tức.
“Tần chân nhân, đã lâu không gặp.”
Tần Nhân Việt và Tần Nại Hà kinh hãi, quay đầu nhìn lại. Bọn hắn đều có thực lực chân nhân, đều cảm giác được bên ngoài đạo trường có một cỗ lực lượng đặc thù vô cùng cường đại, mà giọng nói kia lại quen thuộc đến không thể quen hơn.
“Thật sự là… Lục huynh?!” Tần Nhân Việt kinh ngạc nói.
Thân ảnh Lục Châu đã xuất hiện trong đạo trường. Gương mặt thân thuộc, khí chất thân quen… đây không phải Các chủ Ma Thiên Các thì là ai?
Tần Nại Hà lập tức quỳ xuống nói: “Tần Nại Hà bái kiến Các chủ!”
“Đứng lên đi.” Lục Châu phất tay.
Đoàn người Ma Thiên Các đồng loạt đi vào đạo trường, các đệ tử Tần gia đứng ngay bên ngoài chờ lệnh.
Tần Nhân Việt nói ngay: “Mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, ta phải chiêu đãi lão bằng hữu thật tốt!”
“Không cần phiền phức như vậy.” Lục Châu đi tới ngồi xuống một chiếc ghế rồi nói, “Mấy năm nay Ma Thiên Các vẫn bình an vô sự là nhờ công rất lớn của ngươi và Tần Nại Hà.”
“Đây là việc ta nên làm.” Tần Nhân Việt thở dài, “Chỉ tiếc năng lực cá nhân có hạn, ta không cách nào bảo hộ tất cả mọi người chu toàn.”
Tần Nại Hà đứng bên cạnh giải thích: “Trăm năm qua, thanh liên và cửu liên đều xuất hiện không ít chân nhân.”
Thế nên địa vị của Tần gia trong thanh liên giới cũng không còn là bá chủ như trước. Lại thêm Thái Hư vẫn luôn đứng nhìn chằm chằm, Tần gia cảm thấy như bị mắc nghẹn trong cổ họng.
“Làm được như bây giờ cũng không dễ, các ngươi không cần tự trách.” Lục Châu nói, “Ngươi có yêu cầu gì cứ mở miệng.”
Tần Nhân Việt khoát tay: “Bằng hữu với nhau mà nói mấy chuyện này làm gì, huynh làm vậy là vũ nhục hai chữ ‘bằng hữu’ của ta đó.”
Lục Châu khẽ gật đầu.
Tần Nhân Việt tò mò nói: “Tu hành giới đều nói rằng huynh đã chết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Bế quan thôi.” Lục Châu đáp đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận